ALABAMA SONG - Trang 58

Joz giữ lấy gáy tôi, hôn tôi ngấu nghiến trên những lối đi trong chợ, rồi đặt
tay anh lên eo tôi và tôi phục tùng, chúng tôi bước đi như thế, bà hàng cá
khi nhận ra anh liền thốt lên: “Này, cậu nhóc xinh trai! Trông như cậu vừa
quăng lưới bắt được một nàng tiên cá ấy! Giời ạ, Cô ấy mới đẹp làm sao.”
Và anh cười, vô cùng hãnh diện. Tôi tự hỏi bà hàng cá đã từng thấy bao
nhiêu nàng tiên cá, rồi lại gạt ngay ý nghĩ đó đi, nó khiến tim tôi buốt nhói:
thời gian ở bên chàng phi công đối với tôi rất quý giá, tôi biết điều đó. Tôi
sẽ không uổng phí nó với trò ghen tuông phù phiếm. Cần phải tận hưởng
cái nó mang lại cho tôi, cái mà tôi chưa từng biết đến và sau này cũng sẽ
không được nếm trải thêm nữa, tôi tin chắc như thế trong tâm trạng cay
đắng.

Ở Jozan có điều gì đó, vượt lên trên vẻ đẹp lả lướt của anh, mùi mồ

hôi mê hoặc của anh, có mối quan tâm tha thiết anh dành cho nữ giới. Và
tôi tin rằng điều này đúng đối với phần lớn đàn ông Pháp: họ thực sự yêu
phụ nữ, trong khi những người đàn ông của chúng tôi, những người đàn
ông của Alabama và phần còn lại của nước Mỹ, dường như e sợ chúng tôi,
coi thường chúng tôi theo phản xạ và - vài người trong số họ - nguyền rủa
chúng tôi.

Những người đàn ông Pháp, họ không điển trai hơn, còn lâu mới được

như thế. Chính xác là họ thèm khát chúng tôi: đối với họ, một người đàn bà
thuận tình không phải là hạng đĩ điếm mà là một nữ chúa.

“Cưng à, Scott khẩn nài, chúng ta hãy ngừng trò xiếc này lại, được

không? Hãy hiểu nhau.” Scott hết sức say mê những thành ngữ Pháp, ngay
cả khi anh chỉ biết chúng thông qua cuốn sách Rosenthal, được ôn lại trước
mỗi chuyến đi. Nhưng tôi thì không biết đến phép ẩn dụ thông tục đó, tôi
nghe thành: “Hãy kiếu nhau”, và tôi nói vâng, ngay lập tức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.