ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 144

27

◄○►

N

hững khi nào có quá nhiều việc gấp rút và thật khó xếp ưu tiên việc

nào nên làm trước việc nào như sáng hôm nay, Camille lại cho rằng “việc
khẩn cấp nhất là không làm gì cả”. Đó là một biến thể phương pháp của ông,
phương pháp tiếp cận các vụ việc với độ lùi tối đa. Thời còn giảng dạy ở
trường Cảnh sát, ông đã trình bày phương pháp bay lượn lờ này dưới cái tên
“kỹ thuật trên không”. Do một người cao một mét bốn lăm đặt ra thì danh
xưng này rất dễ gây cười, nhưng chưa từng có ai cả gan làm thế.

Sáu giờ sáng, Camille đã tỉnh dậy rồi tắm rửa, ăn sáng, chiếc khăn tắm

vứt gần cửa còn ông đứng đó, bế Doudouche trên tay. Ông gãi lưng nó, cả
hai nhìn ra cửa sổ.

Ánh mắt ông bắt gặp cái phong bì có dòng tiêu đề của bên tổ chức đấu giá

mà rốt cuộc đêm qua ông đã quyết định mở ra.

Vụ bán đấu giá ấy là điều khoản quy định thừa kế cuối cùng của bố ông.

Cái chết của bố ông không khiến ông quá đau đớn, không, Camille đã
choáng váng, đảo lộn, rồi đau lòng, buồn rầu, nhưng cái chết của bố ông
không hề là một thảm họa. Mà cái chết ấy có sức tàn phá ngấm ngầm. Với
bố ông, mọi thứ đều dễ đoán khủng khiếp, cái chết của bố ông cũng không
thực sự là một ngoại lệ. Cho tới tận hôm qua Camille vẫn chưa mở nổi cái
phong bì ấy là bởi bên trong nó chứa đựng dấu chấm hết cho một phần đời
ông. Ông đã sắp năm mươi tuổi. Quanh ông, mọi người đều đã chết, mẹ ông
rồi vợ ông, giờ đến lượt bố ông; ông không có con. Chưa bao giờ ông hình
dung được mình sẽ là người cuối cùng sót lại trong cuộc đời chính mình. Đó
là điều khiến ông xáo động, cái chết của bố ông kết lại một câu chuyện tuy
vậy vẫn chưa kết thúc. Camille vẫn còn đây, đã nhừ tử rồi nhưng vẫn còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.