ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 158

29

◄○►

D

ầu máy cũ, mực, xăng, khó mà thống kê được hết đủ thứ mùi đang tập

hợp nơi đây, đấy là còn chưa kể đến mùi nước hoa hương va ni của bà
Gattegno. Trạc ngũ tuần. Khi thấy cảnh sát bước vào xưởng sửa chữa ô tô
của mình, bà liền từ phòng làm việc có gắn kính bước ra và anh chàng thợ
học việc đang lảng vảng trước mặt họ chợt biến mất như con chó con giật
mình khí thấy chủ.

— Việc này có liên quan đến chồng bà.
— Chồng nào?
Đáp kiểu này là có ý định ra giọng chung cho cuộc nói chuyện đây.
Camille hất cằm về phía trước như thể cổ áo sơ mi quá chật và ông đưa

tay gãi cổ, đầy bối rối, mắt ngước nhìn lên. Tự hỏi phải làm gì đây vì bà chủ
đang khoanh tay lại trên cái váy in hoa, sẵn sàng dùng xác mình chặn đường
nếu cần. Ta phải tự hỏi bà đang bảo vệ thứ gì.

— Bemard Gattegno.
Bị bất ngờ, điều đó có thể thấy ngay, hai tay hơi buông lỏng một chút,

miệng há ra “Ô” lên một tiếng. Bà không ngờ đến điều đó và cũng không
nghĩ đến người chồng ấy. Phải nói thêm, bà đã tái giá hồi năm ngoái, với
một kẻ lười nhác hạng nhất, trẻ hơn, công nhân khá nhất của xưởng, giờ bà
mang họ Joris. Hiệu ứng thật bi thảm. Cuộc hôn nhân đã ngay lập tức làm
người chồng mới phởn chí. Anh ta có thể suốt ngày la cà quán rượu mà
chẳng hề hấn gì. Bà hết quay đầu sang phải lại sang trái, đang bối rối đây.

— Đó là vì cái xưởng, ông cũng hiểu đấy. Một mình thì… - bà giải thích.
Camille hiểu. Một xưởng lớn, ba, bốn công nhân, hai thợ học việc, bảy

tám chiếc xe, nắp ca pô mở, động cơ chạy ở chế độ ra lăng ti, một chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.