ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 183

34

◄○►

A

lex còn cố kháng cự một lần cuối cùng, - tôi ăn mặc không được thích

hợp cho lắm, tôi không thể cứ thế này mà đi chơi được, tôi chẳng mang theo
gì.

— Cô rất tuyệt mà, - và đột nhiên, họ đối mặt với nhau, trong phòng

khách, Jacqueline nhìn cô chằm chằm, dõi sâu vào đôi mắt xanh lục của cô
và gật đầu vẻ ngưỡng mộ trộn lẫn tiếc nuối, như thể bà ta đang nhìn một
phần đời của chính mình, vẻ như muốn nói, đẹp thì thích biết bao nhiêu, và
bà ta nói, - cô tuyệt lắm, - bà ta thực sự nghĩ thế và Alex chẳng còn gì để nói
nữa.

Họ gọi taxi, ngoảnh đi ngoảnh lại họ đã tới nơi. Phòng khiêu vũ rất rộng.

Chỉ nhìn căn phòng thôi Alex đã thấy bi thảm rồi, giống như rạp xiếc, vườn
thú, cái loại nơi chốn kích hoạt ngay lập tức những buồn bã không thể giải
thích ở bạn nhưng thêm nữa, để lấp đầy một chỗ như thế này cần đến tám
trăm người, nhưng giờ chỉ có một trăm năm mươi người. Một dàn nhạc, có
accordeon, piano điện, các nhạc công trạc ngũ tuần, chỉ huy dàn nhạc đội bộ
tóc giả màu hạt dẻ đã trở nên bóng loáng vì mồ hôi, người ta phải tự hỏi
không biết nó có sắp rơi ra sau lưng ông ta hay không. Những cái ghế,
chừng trăm cái, xếp vòng quanh. Ở giữa, sàn nhà bóng bẩy như một đồng xu
mới toanh, chừng ba mươi cặp dìu nhau qua lại, điệu bolero, giả vờ làm
khách mời đám cưới, làm những người Tây Ban Nha, điệu charleston. Giống
như là giao lộ của những con người cô độc. Jacqueline không nhìn nhận như
vậy, bà đang ở nơi thân thuộc, bà rất thích thú và điều đó thì có thể thấy rõ.
Bà quen biết mọi người, bà giới thiệu Alex: “Laura,” nháy mắt về phía cô,
rồi “cháu gái tôi.” Đó là những người bốn, năm mươi tuổi. Ở đây, cái tuổi ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.