ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 155

— Con sẽ làm thay chẳng biết ở đâu, thay cho ai đó nhưng chẳng biết là

ai, phải vậy không?

Cuộc đối thoại này chẳng có chút gì đặc biệt, thậm chí nó còn y như

thường lệ nhưng lần này, Alex đang rất yếu, sức phòng thủ kém hơn rất rất
nhiều so với thường lệ.

— Không, không… phải thế…
Dù thế nào đi nữa, với mẹ cô, dù có mệt mỏi hay không thì cô cũng luôn

luôn ấp úng, vào lúc này hay lúc khác.

— Thế là gì nào?
— Mẹ nghe con nói này, con sắp hết… pin rồi…
— A… Thế con đi làm bao lâu, mẹ nghĩ là cũng chẳng biết nốt có phải

không. Con làm việc, con làm thay ai đó. Và đến một ngày, người ta bảo con
là hết việc rồi, con về nhà đi, có phải vậy không?

Phải tìm cho ra cái gì đó “nghe hữu lý”, như câu nói quen thuộc của mẹ

cô. Alex không tìm được. Hay nói đúng hơn là có, cô có tìm được nhưng
luôn luôn là sau đó, khi đã quá muộn, khi cô đã dập máy, trong cầu thang,
trên tàu điện ngầm. Cô sẽ lấy tay vỗ vào đầu khi tìm ra. Cô nhắc đi nhắc lại
cái câu đã không kịp nói, có những khi suốt nhiều ngày cô tưởng tượng, sửa
chữa mãi không thôi cảnh ấy trong óc, làm vậy thì vừa có hại vừa vô ích
nhưng cô không thể tự ngăn mình lại. Cô tô điểm thêm cho nó, theo thời
gian nó trở thành một câu chuyện khác hẳn, một cuộc chiến mà Alex thắng ở
mọi hiệp và rồi, ngay khi gọi điện thoại cho mẹ lần tiếp theo, cô lại dính
knock-out ngay từ câu đầu tiên.

Mẹ cô chờ đợi, im lìm, so đo. Cuối cùng Alex phải nhường bước:
— Thực sự con phải đi đây…
— Được rồi. À mà này, Alex!
— Dạ?
— Mẹ vẫn khỏe, con rất tốt khi lo lắng đến điều đó.
Bà dập máy.
Alex thấy lòng mình nặng trĩu. Cô thở hắt ra, không còn nghĩ đến mẹ nữa.

Tập trung vào những việc phải làm. Trarieux, vụ việc đã được khép lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.