ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 163

Đó là một chiếc Clio chạy được sáu năm, cô mua lại khi nó đã cũ.

Cô xuống hầm mang đống thùng các tông rỗng lên, chừng chục cái, tháo

các thứ đồ thuộc về mình ra, cái bàn bằng gỗ thông, tủ sách ba ngăn, cái
giường. Cô chẳng biết tại sao mình còn vướng bận với những thứ đó, trừ cái
giường, cô rất yêu quý cái giường ấy, nó như là một vật thiêng liêng. Khi đã
tháo xong mọi thứ, cô ngắm nhìn tổng thể, đầy nghi hoặc, rốt cuộc, một
cuộc đời đâu có to lớn gì cho cam. Ít nhất là cuộc đời cô. Hai mét khối. Tay
chuyển nhà thuê bảo là ba. Alex nhất trí, cô đã quá biết tụi chuyển nhà. Một
chiếc xe tải nhẹ, thậm chí còn chẳng cần cử đến hai người, một người là quá
đủ. Cô cũng nhất trí với giá tiền phải trả để gửi đồ và với số tiền trội thêm để
bên chuyển nhà tiến hành công việc ngay hôm sau. Với Alex, khi nào cô
muốn đi, thì nghĩa là ngay lập tức. Mẹ cô vẫn hay nói: “Với con ấy mà, lúc
nào cũng là ngay lập tức, thế nên dĩ nhiên chẳng bao giờ ổn thỏa hết.” Đôi
khi, những lúc thực sự hăng, mẹ cô sẽ nói thêm: “Ít nhất thì anh con…”
nhưng ngày càng có ít chủ đề anh cô có thể thắng thế khi so sánh. Với mẹ
cô, chuyện chẳng có gì thì cũng vẫn phải nói vậy, đó là nguyên tắc của bà.

Mặc cho đau đớn và mệt mỏi, trong vòng vài giờ cô đã đóng gói xong

xuôi mọi thứ, tháo xong mọi thứ. Cô tranh thủ luôn dịp này để dọn bớt, nhất
là với đống sách. Ngoài vài quyển kinh điển, còn lại cô thường vứt bớt đi.
Khi rời cửa ô Clignancourt, cô đã vứt tất cả sách của Blixen, tất cả sách của
Forster, khi rời phố Commerce, đến lượt Zweig và Pirandello. Khi rời
Champigny, cô đã quẳng đi tất tật Duras. Cô hay có những đợt lên cơn như
vậy, khi nào thích thì cô đọc hết (mẹ cô hay bảo cô không biết chừng mực là
gì), rồi sau đó, khi chuyển nhà thì nặng đến hàng tấn…

Sau đó, phần thời gian còn lại, cô chẳng cần đến đồ đạc nữa, ngủ trên đệm

đặt ngay trên sàn. Có hai thùng nhỏ bên ngoài ghi VẬT DỤNG CÁ NHÂN.
Trong đó có những thứ thực sự thuộc về cô. Đó là những thứ khá ngớ ngẩn
và thậm chí nói thẳng là vớ vẩn, đống vở hồi học cấp một, cấp hai, các bảng
điểm, thư từ, bưu thiếp, một ít nhật ký cô từng viết, không đều đặn cho lắm
và chẳng bao giờ được lâu, hồi mười hai, mười ba tuổi, và những mẩu thư từ
của các bạn gái cũ, những thứ lặt vặt mà xét cho cùng cô hoàn toàn có thể
vứt đi, đó cũng là việc một ngày nào đó cô sẽ làm. Cô biết những thứ này trẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.