ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 193

phẳng”, cô vẫn nghe thấy câu đó suốt hồi học cấp một, rồi cấp hai. Bao
nhiêu năm lũ bạn gái của cô mặc áo cổ trễ, áo pull bó, vài đứa có những đầu
ti cứng như titan, còn cô thì chẳng có gì. Bọn bạn còn bảo “thớt cắt bánh”,
cô chưa bao giờ biết thớt cắt bánh nghĩa là gì, chẳng ai biết, trừ mỗi việc câu
đó thường được dùng để tố cáo bộ ngực phẳng của cô trong mắt toàn thể thế
giới.

Những thứ còn lại đến còn muộn hơn, khi cô sắp vào trung học. Mười lăm

tuổi, đùng một cái, mọi thứ đều ở vào chỗ của chúng, hoàn hảo, cặp vú, nụ
cười, bộ mông, đôi mắt, đường nét tổng thể, dáng đi. Trước thì Alex xấu một
cách không thể che giấu, với cái thứ mà người ta hay kín đáo gọi là một cơ
thể khó coi, một cơ thể không tự quyết định là sẽ tồn tại, một dạng lờ vờ, cái
kiểu không gợi chút hứng nào, không hề duyên dáng, không tính cách, chỉ
thấy được rằng đó là một cô gái, không gì hơn nữa, thậm chí mẹ cô còn bảo
“con gái tội nghiệp của mẹ”, bà tỏ vẻ chán nản nhưng thật ra trong vẻ thảm
hại của cơ thể này, bà thấy được lời xác nhận cho mọi thứ bà vẫn hay nghĩ
về Alex. Chẳng cái gì ra cái gì. Lần đầu tiên cô trang điểm, mẹ cô đã phá lên
cười, không nói một lời, không gì hết, chỉ cười vậy thôi, Alex chạy ngay vào
phòng tắm, lau chùi khuôn mặt, nhìn mình trong gương, cô thấy xấu hổ. Khi
cô đi xuống, mẹ cô không nói một lời. Chỉ một nụ cười nơi khóe miệng, rất
kín đáo, một mình nó bằng tất tật mọi lời đánh giá. Và rồi khi Alex bắt đầu
thực sự thay đổi, thì mẹ cô làm ra vẻ chẳng hề nhận thấy gì hết.

Giờ đây, toàn bộ câu chuyện ấy đã nằm xa tít tắp sau lưng cô.
Cô mặc xi líp, xu chiêng và lục tìm trong vali, không thể nhớ nổi cô đã

làm gì với nó. Chưa mất, không, chắc chắn là không, cô chắc chắn mình sẽ
tìm thấy nó. Cô dốc ngược vali, đổ hết mọi thứ xuống giường, lục tìm các
túi bên, cố nhớ lại, cô thấy lại mình trên vỉa hè, mà tối hôm đó cô mặc gì
nhỉ, bỗng nhiên cô nhớ ra, cô thò tay vào đống quần áo lần tìm một cái túi.

— Đây rồi! - Đó là một chiến thắng không thể chối cãi. - Mày là phụ nữ

tự do.

Tấm danh thiếp khá nhàu nhĩ, sờn rách, nó đã vậy khi anh ta đưa nó cho

cô, với một nếp gấp dài. Đến lúc bấm số điện thoại rồi. Mắt ghim chặt lên
tấm danh thiếp, cô nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.