ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 319

Anh ta nghe thấy mấy từ ấy vào đúng lúc nói ra, cả khi đang mệt mỏi thế

này, vẫn có cảm giác anh ta cố kháng cự để không nói ra một câu đùa dí
dỏm nào liên quan đến câu chuyện “nhắm mắt” này. Rốt cuộc anh ta đã chọn
một giọng nói đầy vẻ lo lắng thái quá:

— Cái chuyện thuốc thang này, lẽ ra đã phải cẩn thận hơn, các ông có

thấy thế không? Nên nhớ, nó từng là y tá, nó có thể kiếm được mọi thứ nó
muốn.

Đột nhiên, Vasseur trở nên tư lự.
— Tôi cũng chả biết thuốc an thần có thể gây ra một cái chết như thế nào,

chắc là phải… co giật nhiều lắm, có phải không?

— Nếu đối tượng không được cứu chữa kịp thời, - Camille đáp, - thì

người đó sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu, mất phản xạ bảo vệ khí quản.
Người đó sẽ nôn mửa vào phổi, bị ngạt thở và chết.

Vasseur bĩu môi vẻ ghê tởm. Gớm. Theo anh ta, như thế thì hạ cấp quá.
Camille ra hiệu ý nói là ông hiểu. Nhìn ông, nếu không để ý các ngón tay

ông đang hơi run rẩy thì thậm chí ta còn có thể nghĩ ông chia sẻ ý kiến của
Thomas Vasseur. Ông ngửa đầu ra lưng ghế, thở thật sâu.

— Chúng ta sẽ quay trở lại lúc anh bước vào khách sạn, nếu anh muốn.

Chúng ta đang ở vào cái đêm cô ta chết, lúc đó đã quá nửa đêm, đúng
không?

— Các ông có nhân chứng mà, chỉ cần hỏi họ thôi.
— Chúng tôi đã làm việc đó.
— Thế rồi sao?
— Mười hai giờ hai mươi phút.
— Thì cứ cho là mười hai giờ hai mươi phút đi, tôi không định phản đối.
Vasseur ngồi sâu vào ghế phô tơi. Những ánh mắt liên tục hướng đến cái

đồng hồ treo tường là các thông điệp rất rõ ràng.

— Vậy thì, - Camille nói tiếp, - anh vào sau họ, họ thấy thế là chuyện

bình thường. Sự tình cờ… Một người khách khác về cùng giờ với mình. Các
nhân chứng nói rằng anh đứng đợi thang máy. Sau đó thì họ không biết gì
nữa. Phòng của họ nằm ở tầng trệt, họ không nhìn thấy anh nữa. Vậy là, anh
đi cầu thang máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.