ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 148

đang lạo xạo cơ hồ có cả một đoàn quân diễu hành qua. Nàng trông thấy
tôi, nguẩy đầu, chiếc khăn tụt xuống để lộ mái tóc đen óng như mun. Nàng
gửi đến tôi một cái nhìn lơi lả và một nụ cười. Mắt nàng có một vẻ dịu dàng
man dại. Nàng vội vàng sửa lại khăn, như thể xấu hổ vì đã để tôi nhìn thấy
một trong những bí mật sâu thẳm nhất của đàn bà: mái tóc.

Tôi muốn nói với nàng, chúc nàng một năm mới tốt lành, nhưng cổ

họng tôi tắc lại như cái hôm sập hầm, tính mạng tôi bị đe dọa. Lớp sậy bao
quanh vườn nàng lay động trong gió, ánh nắng mùa đông rớt trên những
trái cam và chanh vàng ối trong vòm lá tối sẫm. Cả khu vườn lộng lẫy tựa
Thiên đàng.

Sương phụ dừng lại, vươn tay ra đẩy cổng. Đúng lúc ấy, tôi đi qua chỗ

nàng. Nàng quay lại và nhướn cặp lông mày, đăm đăm nhìn tôi.

Nàng để ngỏ cổng và tôi thấy nàng khuất sau rặng cam, vừa đi vừa đánh

mông núng nính.

Vào qua cái cổng này, cài then lại, chạy theo ôm ngang eo nàng và lẳng

lặng chẳng nói chẳng rằng, kéo nàng tới cái giường góa phụ rộng mênh
mông của nàng, ứng xử như vậy mới gọi là đáng mặt nam nhi! Đó là điều
mà ông nội tôi ắt đã làm và tôi hy vọng cháu nội tôi cũng sẽ làm thế!
Nhưng tôi cứ đứng đực ra đó như trời trồng, cân nhắc và suy nghĩ.

“Kiếp sau”, tôi lẩm bẩm với một nụ cười chua chát, “kiếp sau, ta sẽ ứng

xử khá hơn thế này!”

Tôi đi sâu vào hẻm núi xanh, cảm thấy tâm hồn nặng trĩu như vừa phạm

một trọng tội. Tôi lang thang đi lui đi tới. Trời rét và tôi run lẩy bẩy. Tôi
hoài công xua đuổi khỏi ý nghĩ đôi mông đong đưa, nụ cười, ánh mắt và bộ
ngực nàng góa, chúng vẫn trở lại làm tôi ngạt thở.

Cây cối chưa ra lá, nhưng những lộc non đã đầy nhựa, căng phồng đến

độ muốn nứt ra. Người ta có thể cảm thấy ở mỗi lộc non sự hiện diện tập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.