ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 150

- Quà năm mới à? Tôi mỉm cười hỏi.

Zorba cười to, cố che giấu xúc động.

- À, cốt sao mụ ấy không có lý do gì để phàn nàn thôi, tội nghiệp mụ!

Lão nói, không quay lại. Cho mụ nhớ lại thời oanh liệt đã qua... Mụ là đàn
bà chúng ta chẳng thường hay nói thế là gì? – do đó, là một sinh vật luôn
luôn than thân trách phận...

- Một tấm ảnh?

- Rồi sếp sẽ thấy… rồi sếp sẽ thấy; đừng có vội vàng quá như vậy! Cái

này, tôi tự tay làm. Đi nào, ta nên nhanh chân lên.

Nắng trưa rực rỡ làm niềm vui thấm vào tận xương.

Biển cũng sung sướng sưởi ấm dưới mặt trời. Xa xa, hòn đảo nhỏ xíu

không cư dân bao bọc trong làn sương mỏng, nom như nhô lên khỏi mặt
biển và đang bập bềnh trôi.

Chúng tôi gần đến làng và Zorba tiến lại sát bên tôi hạ giọng:

- Sếp biết đấy, lão nói, lúc nãy “đương sự” có ở nhà thờ. Tôi đang đứng

trước, cạnh người điều khiển ban ca thì bỗng nhiên thấy các tượng thờ sáng
rực lên. Chúa Khô, Đức Bà Đồng Trinh, Mười Hai Vị Thánh Tông Đồ, tất
cả đều lấp lánh... “Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi vừa làm dấu vừa tự hỏi. “Có
phải tại nắng không nhỉ?” Tôi quay lại – thì ra đó là nàng góa!

- Thôi, thôi, Zorba. Thế là đủ rồi, tôi vừa nói vừa rảo bước.

Nhưng Zorba chạy theo.

- Sếp ạ, tôi nhìn thấy mụ ngay bên cạnh. Mụ có một nốt ruồi trên má đủ

làm ta phát cuồng lên. Lại thêm một điều bí ẩn: nốt ruồi trên má đàn bà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.