chúng ta không thể tin vào Dave. Khi phim đã công chiếu hết rồi, ông ta
sẵn sàng nói hết mọi sự để cuốn phim được nhắc trên trang nhất, ông ta
dám giết cha giết mẹ để được nổi tiếng lắm!
- Vậy thì chúng ta phải làm gì? Cô rên rỉ. Chỉ chúng ta mới có thể đưa xác
hắn ra khỏi đây... và em thấy chẳng có cách nào. Anh biết, đến một mức độ
nào đó, em bị gián điệp theo dõi... Marie, Pedro sẽ nói hết những gì em
làm. Bất cứ em ở đâu, cũng sẽ có những nhà báo, nhiếp ảnh gia nhô ra từ
các lùm bụi, từ góc phố... Em không thể xách một cái vali ra khỏi nhà và
mở nó ra ở một nơi kín đáo...Chỉ có cách đó mới tống khứ được cái xác của
George.
- Anh hiểu. Nhưng ít ra ta cũng phải giấu cái xác đó chứ. Còn em, em phải
xuống nhà tiếp khách. Trong nhà em có cái rương hay cái hòm nào không?
- Có, trong phòng để đồ có một cái rương đựng quần áo nhỏ. Em còn giữ
lại vì hồi xưa là của mẹ em. Rương còn trống.
- Tốt. Em trang điểm cho xong đi, anh sẽ lo cho George.
Cô quay mặt vào gương và háo hức trang điểm cho xong. Cô nghiêng mình
tối đa về trước để khỏi phải nhìn những động tác của Harry. Cô nghe tiếng
lụp bụp của cái rương, tiếng càu nhàu của Harry, tiếng phập khi nắp rương
được đóng mạnh lại. Cuối cùng, cô cũng trang điểm xong. Cô xoay mình
trên cái ghế xoay. Cái rương đã sẵn sàng, khóa bằng khóa cẩn thận, dựa vào
tường. George và tấm thảm anh ta nằm lên đã biến mất. Cả cái tượng đầy
máu me cũng biến.
Harry kiểm tra quần áo, tay chân mình thật kỹ, bảo đảm không dính một
vết máu nào, rồi hất hàm về phía cái rương, ông nói:
- George đang ngủ yên trong đó và cứ để anh ta theo đuổi những ước mơ
riêng. Còn anh, anh phải cố làm vài việc. Có lẽ ta nên hủy cuộc tiếp tân và
chúng ta phải báo cảnh sát. Anh quả quyết là em có thể nại ra phải tự vệ
chính đáng, và chẳng còn lo tống khứ cái của nợ này. Dĩ nhiên cách giải
quyết này có phiền phức, nhưng một khi nó đã qua, chẳng còn ai nói đến nó
nữa. Chúng ta càng chần chừ bao nhiêu, càng gây hậu quả tệ hơn bấy
nhiêu.
- Không, anh Harry ạ. Em đã vất vả đấu tranh để trở thành ngôi sao sáng