đây, hãy ôm ấp người chồng yêu quí của em, đã xa cách nhau quá lâu rồi.
Anh bị thiếu máu, em sẽ chăm sóc cho anh mau phục hồi sức khỏe.
Laura nhảy dựng lên. George lao về phía cô, ôm cứng lấy cô xoay đầu cô
về phía mình. Cô hổn hển la lên:
- Đừng đụng vào người tôi, buông tôi ra.
- Em phải xử sự cho đúng, tôi sẽ đàng hoàng. Nào em ngoan, ôm George
đáng thương của em đi, anh cô đơn quá.
Tay hắn nắm chắc cổ tay trái Laura và vặn mạnh không thương xót, cô phải
cắn môi để khỏi phải thét lên.
- Được, thế mới là biết điều chứ.
Hắn nói với một niềm vui độc ác.
- Và bây giờ quay mặt lại với người chồng kính yêu của em cho phải đạo
làm vợ.
Vừa chịu đựng vừa ghê tởm đã xâu xé lòng Laura. Cô cảm thấy tay phải cô
đã vô tình chạm vào cái tượng bạc, cô biết cô đã nâng nó lên. Cô vung
mạnh và đập và đập. Tất cả những gì cô làm sau đó, cô quên hết chẳng còn
nhớ... Sự việc diễn ra giống hệt như, đã một hai lần người ta chứng kiến
cơn giận của cô, và gọi nó là bùng lên cơn giận đỏ, che mờ hết lý trí. Khi
mây mù đã tan, cô thấy cô đang cúi mình xuống George, hắn nằm trên tấm
thảm cạnh ống thông hơi, hai mắt mở lớn đầy kinh hoàng, một bên đầu nát
bấy, bê bết máu me.
Sau đó cô cảm thấy như có ai vào phòng. Cô nhanh nhẹn quay lại: Harry
Lawrence đang đứng thẳng, tựa lưng vào cửa, tay cầm cốc rượu lớn. Ông
nói:
- Trời ơi, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Giọng nói như vọng lên từ địa ngục, nét mặt tinh anh của ông nhợt nhạt
như xác chết.
Đưa một tay run rẩy ra đỡ lấy ly rượu từ tay Harry, cô nốc một hơi hết nửa.
Harry lấy chìa khóa trái cửa lại.
Cô mò mẩm ngồi được xuống ghế ở bàn trang điểm, rồi cho Harry biết ai
đã vào phòng cô. Khi cô dứt lời, Harry thốt lên:
- Tôi hiểu rồi, chồng em. Trời ơi, Laura!