ALFRED HITCHCOCK TUYỂN CHỌN - Trang 166

Bà nói rồi lại bực mình khó chịu vì ông Joyce có thể hiểu lầm thường về ý
nghĩ của bà.
- Tôi còn nhớ những ngày đầu mà. Hồi đó bà thường không kéo màn che và
làm tâm hồn tôi hân hoan thơi thới.
- Ông thích pha kem béo vào cà phê không? Tôi quên hỏi.
- Vâng, có và nhiều đường vào.
- Ông chẳng chê thứ nào.
- Có những việc bà nhìn thấy qua cửa sổ, đến nỗi bà quên ngồi xuống ghế
trong phòng khách. Tôi đoán lúc đó bà đang tìm hiểu tôi và bà nhà tôi.
- Có chút đỉnh, nhưng bà ấy chẳng đến nỗi già, phải không ông Joyce? Bà
nghĩ tới gọi là Frank thì thành thật quá.
- Bà ấy già từ lúc nằm nôi, nhưng tôi cưới bà ấy và một nhà kính ươm cây.
Tôi làm cho bố bà ấy.
Sarah rót cà phê ra:
- Ông thật là loại đểu cáng, nhẫn tâm.
Ông ta nhăn răng cười:
- Không tôi chỉ lạnh lùng tính toán thôi, còn tim tôi ấm áp lắm. Hồi còn trẻ,
tôi coi cuộc tình của chúng tôi thơ mộng lắm. Cô ấy ca hát líu lo như con
chim đậu trên bờ tường của tu viện ấy. Nhưng khi tôi đã nhốt con chim vào
lồng, nó thành một con quạ.
- Nói về người đã khuất như vậy thì tệ quá, ông Joyce.
Nhưng nét hài hước biến mất khỏi mặt ông một lúc.
- Sống với bà ấy thật khủng khiếp, nó làm người đàn ông mất hết bản lĩnh,
sức lực. Bà không có bánh ngọt, nhâm nhi với trà sao, bà Sarah?
- Chỉ có bánh nướng xốp và mứt, được không?
Ông ta lại cười:
- Cũng được, ông chồng bà ngủ ở đâu khi đi buôn bán.
- Khách sạn, nơi nào anh ấy đến.
- Sống như vậy thì rất cô đơn cho nhưng người có gia đình.
Bà kéo một chiếc ghế đến cạnh tủ thực phẩm, leo lên lấy mứt. Ông ta
không nhúc nhích đến giúp bà, mặc dù bà không với tới lọ mứt. Bà ấy nhìn
xuống ông ta cầu cứu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.