ALFRED HITCHCOCK TUYỂN CHỌN - Trang 169

chẳng rằng. Trời u ám bắt đầu sấm chớp, ông ấy ra cửa sổ.
- Trời sẽ nổi giông ngay thôi - ông ta nhìn bà - Ông nhà nhỡ xe buýt phải
không?
- Chắc chắn vậy.
Frank lại nhìn ra ngoài.
- Thật tình tôi mong bão táp cho lớn vào, dù bão có thể làm tôi sạt nghiệp,
nhưng chẳng có gì mầu nhiệm bằng bão.
Một hồi còi xe hơi trên đường, nhắc nhở bà có lần Gerald đã quá giang xe
từ thành phố về. Chiếc xe vụt qua. Nhìn đám mây bụi sau xe bà có cảm
tưởng như tình trạng khẩn trương đang lơ lửng quanh ta. Bây giờ Joyce
đang ba hoa, ngả người trên ghế. Từ khi biết nhau đến giờ, ông ta chưa bao
giờ nói dông dài về thời tiết, rau quả, giá trứng như thế.
Bà thấy ông ấy nói chẳng đâu vào đâu, không ý nghĩa bằng những câu bình
phẩm thân mật, bộc trực. Bà bám theo từng câu mà hụt hơi để mong chúng
chấm dứt. Sau cùng bà đành vòng ra sau ghế ông ta, cài nhẹ những ngón
tay vào mớ tóc sau cổ ông:
- Ông cần hớt tóc rồi, Frank.
Ông bật ngồi thẳng dậy.
- Tôi chẳng biết khi nào cần hớt tóc cho đến khi nó ngứa. Xin bà chút cà
phê nữa được không?
Bà rót đầy ly, ý thức rằng ông ấy đang nhìn mình chằm chằm.
- Chuyện du ngoạn bằng xe ngựa tối qua tôi chẳng thể nào quên được - Bà
nói.
- Còn chuyện khác nữa tối qua chứ, bà không nhớ sao?
- Nhớ chứ.
- Xin bà bây giờ lại cho tôi làm chuyện đó cho cân xứng đi.
- Không được.
- Nếu tôi không hỏi mà cứ làm thì sao?
- Tôi không thích vậy. Frank.
Ông ấy xô ghế lùi ra sau làm sóng sánh cà phê ra đĩa.
- Vậy thì bà cứ khêu gợi tôi để làm gì?
- Ông có cái ý niệm khêu gợi ngộ đấy - Bà nổi nóng, và biết rằng bà nổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.