- Mà, ba con đâu rồi, hả vú ? - Alice hơi ngạc nhiên vì không thấy ông
trong số các cứu tinh của mình.
- Ông đã nhận một cú điện khẩn gọi từ Washington - Sarah giải thích -
Vú đã thu xếp valy cho ông đáp chuyến bay 4 giờ chiều. Ông đã nhờ vú nói
lại với con là không rõ sẽ phải vắng nhà trong thời gian bao lâu.
"Chuyến đi vội vã tới Washington này có quan hệ với vụ mất tích của
hai cha con Thế Nguyên chăng ?" Alice tự hỏi.
Marion cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- Lúc ấy bọn tớ đã hỏi nhau không biết chuyện gì xảy ra bên kia vách
rào - cô nói trong lúc cả nhóm đi trở lại xe hơi - Bọn tớ đã đợi cậu, đợi mãi,
đợi hoài.. Lúc tớ leo lên thang để tính nhìn xem cậu ở đâu thì chợt thấy mụ
Áo Lam cầm tô gì đó đi ra. Tớ hoảng hồn tụt xuống đến nỗi rớt cái bịch.
- Chị còn chế giễu em nữa không ? May mà em đã đến đỡ chị dậy và
kéo chị trốn dưới các tán lá.
- Đúng là vừa kịp lúc - Marion hào hứng kể tiếp - Tụi này vừa núp sau
một thân cây lớn thì mụ Áo Lam dễ ghét đã bước ra ngoài và dò xét ngay
chỗ tụi này đứng chỉ mới vài phút trước đó.
- Bà ta không thấy cây thang à ? - Alice lo lắng hỏi.
- Không, lúc trốn tụi em khiếng nó đi luôn và sau đó giấu vào một bụi
rậm ở bìa rừng, vì chị đã bảo là chị sẽ ra bằng lối cửa mà.
- Khi mụ đàn bà kinh dị ấy xuất hiện, tớ đã thấy con chó ngao bị cột
bằng dây xích, Marion nói.
Nghe nhắc đến chuyện này, Alice rùng mình.
- Thế là tớ hiểu ngay là cả hai lối thoát đều không có - Marion nói -
Ngay khi bà Áo Lam vừa quay trở vào, nghe theo lời Bess, chúng tớ đã
phóng vội về River City, tính báo tin cho ba cậu. Khi được tin là ông đã lên
đường đi Washington, Bess đã điện thoại cho Dick Milltop, kêu gọi sự giúp
đỡ của anh ta, nhưng anh ấy đi vắng. Vì thế, vú Sarah đã quyết định đi cùng
cả nhóm và mang theo cả con Togo.
- May mà bọn em đã tìm thấy con đường mòn hồi chiều - Bess tuyên
bố vẻ hãnh diện - nếu không thì đâu có đi nhanh được đến thế.