Ông Triệu không cầm lòng được nữa, ông ra khỏi chỗ núp sau những
két gỗ và tiến về phía những người bạn của mình, theo sau là Alice. Vừa
thấy họ, Lài liền phác một động tác thụt lùi và mặt nàng nhăn lại vì sợ hãi.
Ông Triệu ôm chầm lấy Thế Nguyên và ghì chặt vào lòng mình.
- Bạn ơi ! Bạn cố tri của tôi ơi ! - Ông nghẹn ngào khẽ nói bằng tiếng
Hoa.
Thế Nguyên vùng ra và nhìn trân trối ông Triệu với vẻ thảng thốt. Dần
dần, mặt ông sáng lên và ông khẽ reo mừng:
- Triệu huynh !
Cứ như ông không tin nổi vào mắt mình nữa. Sau cùng, ông dang rộng
hai cánh tay và ôm ghì người bạn già vào lòng.
Ông Triệu nói rất nhanh với người bạn đáng thương vừa gặp lại, bằng
giọng thì thầm nho nhỏ trong lúc Alice nghe ngóng xung quanh và nắm lấy
bàn tay cô gái người Hoa đang không bỏ sót một lời nào của cuộc đối thoại.
Cùng nhau, cả hai cha con đều quay sang nói chuyện với Alice. Không sao
hiểu nổi họ nói gì, Alice quay lại phía ông Triệu:
- Họ nói gì vậy bác ? - Alice hỏi.
- Họ cám ơn cháu vì đã đưa bác tới đây.
- Bác nói hãy đợi tới lúc chúng ta bình an vô sự thoát khỏi ngôi nhà
này rồi hẵng cám ơn cháu cũng chưa muộn mà, chúng ta phải gấp lên nếu
không muốn bị bắt gặp bất ngờ.
Alice yêu cầu ông Triệu giải thích cho hai cha con phương án mà cô đã
hoạch định, đó chính là việc leo qua vách rào bằng ván nhờ cuộn thang dây
giấu trong bụi rậm. Hai cha con Thế Nguyên nhìn nhau với vẻ hết sức kinh
ngạc. Rồi thì niềm hy vọng mà chỉ mấy phút trước Lài không còn tin tưởng
nữa, đã làm sáng rỡ mặt họ và họ ra dấu là mình đã hiểu.
Nối đuôi nhau đi thành hàng một, họ tiến về phía cánh cửa ăn thông ra
sân. Alice hơi mở hé cửa và nhìn ra ngoài. Một tiếng kêu thiếu chút nữa là
vọt ra khỏi miệng cô.
Một người đàn ông da và tóc đều nâu đang bước về phía bục cửa. Đôi
mắt gã như tóe lửa trong bóng tối: hai tròng mắt đen lay láy. Alice lập tức
đoán biết gã đàn ông ấy là ai.