ALICE VÀ CHIẾC BÌNH CỔ - Trang 139

Chương XXIII

ĐỐI MẶT KẺ THÙ

Alice đã đoán mò là họ có thể ra khỏi tòa nhà bằng một cửa khác ngoài

cái cửa mà họ đã đột nhập vào nhà. Điều ấy là đúng. Nhưng lúc này đây, lối
thoát đã bị chặn ngang bởi những tiếng sủa ông ống dữ dội.

Ông Triệu quay sang hai cha con người bạn cũ. Chỉ ít phút trước họ

cực kỳ sung sướng với ý nghĩ sắp được hưởng tự do, còn lúc này cha con
họ lại đang bị nhận chìm trong nỗi kinh hoàng của sự tuyệt vọng.

- Ta hãy núp trốn cho tới lúc họ lôi con chó đi chỗ khác - Alice nói với

ông Triệu - Hãy hỏi các bạn của bác xem họ có biết một chỗ nào có thể chờ
đợi mà không gặp rủi ro gì không.

Vừa nghe bạn hỏi, ông Mai liền dẫn tất cả vào trong một gian phòng

nhỏ trông ra hành lang và chỉ vào một bức tường xây bằng gạch. Ngạc
nhiên, Alice nhìn ông mà không hiểu gì cả. Làm gì có chỗ núp nào đâu ?
ông Mai liền men theo vách tường đến tận cuối đường và đưa tay mở một
cánh cửa trông khá xập xệ. Cánh cửa rít lên ken két trên bộ bản lề, Alice
bước vào một căn phòng tối thui, mở thêm một cánh cửa bằng sắt, cô đi vào
một cái hốc vừa tối vừa ẩm. Móc túi lấy ra một cái đèn bâm, Alice bật lên
và thấy mình đang ở trong một khoảng không rộng lớn làm theo dạng một
cái vòm, mà ở chính giữa cao khoảng hai mét rưỡi. Vách tường hình vòng
cung đã hư hỏng nhiều chỗ, những tấm lót nền đều bị nứt nẻ. Alice nhận
thấy rằng mái của cái lò nung cổ lỗ này dẫn lên cái ống khói xiên.

- Đây xưa kia hẳn là cái lò nung phải không bác ? Alice nói với ông

Triệu.

Cụ già quay hỏi bạn mình rồi phiên dịch câu trả lời của ông Mai.
- Cháu quả không lầm. Thế Nguyên nói hồi ông ấy mới đến đây, người

ta vẫn còn sử dụng cái lò này để nung các bình gốm. Nhưng khi ống khói có
nguy cơ bị sụp lở, người ta đã xây một lò nung khác hiện đại hơn ở phía
bên kia khu vườn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.