ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 122

"Hồi mới vào đại học, mỗi lần em đi lấy nước đều phải xách theo hai

phích nước, binh hoang mã loạn, mỗi lần đứng trong phòng chờ lấy nước
sôi em đều thề phải tìm cho được một anh chàng đẹp trai vừa cao lớn vừa
đẹp trai giúp em mở vòi, sau đó thì tìm tới tìm lui, cuối cùng hai tháng sau
em đã tìm thấy."

"Bạn trai trước đây của em?" Không biết cô có nhận được 'lá thư tình

năm đó' nào chưa nhỉ?

"Ha ha, em tìm được phích điện." Ôn Noãn đẩy anh ra đằng trước kéo

khoảng cách của hai người chừng một bước ngắn, "À, anh đi đằng trước
đi." Rồi ở sau lưng vừa đi vừa len lén giơ ngón tay đo đạc chiều cao cùng
chiều rộng vai anh.

"Em núp ở đằng sau làm gì vậy?" Ánh túm lấy phần cổ của cánh tay

nhỏ nhắn của cô, cảm giác rất mềm mại, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve nhè
nhẹ, từ từ in một dấu ấn lên tay của cô. Từng ngón tay khoái trá đan vào
nhau, thời gian dần qua, hoa dần nở.

"Tại sao không nói chuyện? Yên lặng như thế chẳng giống em tí nào."

"Nói bậy, em luôn điềm đạm nho nhã như vậy mà." Cô rất không điềm

đạm nho nhã lớn tiếng phản bác, khi đi qua cổng phụ 5 thì giọng nói bất
chợt vui vẻ hẳn lên, "Nghe nói đi ra từ cổng này rồi quẹo trái sang đường
Đức Dương có một nhà hàng lẩu Hàn Quốc mới mở tên là Hán Giang Cấp,
nghe nói thức ăn ở đó cũng không quá cay. Sau khi lấy nước xong thì
chúng ta tới đó ăn cơm chiều có được không?"

"Chẳng lẽ trừ việc ăn uống thì em không có việc gì có ý nghĩa hơn

hả?" Đi chung với bạn học Ôn Noãn thì đề tài chính luôn là ăn, uống là
nhạc đệm.

Chẳng lẽ bắt ai cũng phải như anh, địa điểm hẹn hò không phải là viện

mĩ thuật thì là viện bảo tàng hay đài thiên văn - "Tính ra thì yêu đương với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.