ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 123

anh cũng có thu hoạch, cho dù có ngày chia tay thì em cũng coi như đã học
được không ít kiến thức, không uổng phí mấy năm sống trên đời."

"Không cho phép nói chia tay." Anh cầm chặt mười ngón tay mảnh

khảnh của cô, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Có không ít cặp tình nhân đang thì thầm nói cười với nhau đi lướt qua

họ, anh hồi trước nhìn thấy mấy cặp đôi dính lẹo với nhau này thì đã thấy
muốn nôn nhưng bây giờ anh rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác không
muốn tách rời ấy, hơn nữa chân thành hi vọng mỗi người đều có thể tốt đẹp
như anh và Ôn Noãn.

"Người ta chỉ nói đại thôi mà. A, hôm nay là 24 âm lịch, là tiết lập

đông, chúng ta phải đi ăn mừng mới được." Như thế chắc có ý nghĩa rồi
chứ, coi như phát huy mạnh mẽ tinh thần văn hóa dân tộc. Cô hùng hồn trả
lời, "Một người nhiệt tình với ăn uống chứng tỏ người đó nhiệt tình với
cuộc sống, em nhiệt tình với cuộc sống thì có gì không tốt?"

Ăn ăn uống uống là nhiệt tình với cuộc sống?

"Nếu muốn phát huy mạnh mẽ tinh thần văn hóa dân tộc thì không

phải nên ăn cơm Tàu hả?" Anh không dễ bị lừa bịp đâu nhé.

"Việc này - cùng lúc xúc tiến trao đổi quốc tế ấy mà." Hè hè, dạo gần

đây cô đang học khóa kỹ xảo đàm phán trên thương nghiệp nên biết áp
dụng được chút ít.

Trương Dực Chẩn rất bội phục Ôn Noãn, mỗi lần anh nói ra một câu

đả kích thì cô sẽ có biện pháp đáp trả mạnh mẽ hơn và giàu sự liên tưởng.

Anh đang chuẩn bị tiếp tục bàn luận về vấn đề này nhưng chợt ánh

mắt của Ôn Noãn nhìn ra xa, anh nhìn theo, nhìn thấy Tống Hành Vân đang
thân mật đi ra cổng trường cùng một nam sĩ mặc tây trang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.