ẤM ÁP NHẤT LÀ LÚC TUYẾT RƠI - Trang 205

Cô cầm túi lớn túi nhỏ chạy tới rồi đặt hết lên trên cỏ, sau đó năn nỉ:

"Hành Vân ơi Hành Vân à, giúp tớ mang mấy thứ này lên phòng được
không, tớ muốn ra ngoài với Trương Dực Chẩn một lát, có lẽ không kịp ăn
lẩu, mấy cậu chừa cho mình một miếng bánh sinh nhật là được. Nhắn với
Gia Gia rằng ngày mai tớ đãi nó ăn cơm chúc mừng sinh nhật bù."

"Sao nói đi là đi rồi." Hành Vân nhíu mày nhìn lướt qua hai bóng

người đang đi xa, sau đó bất đắc dĩ khẽ giọng oán trách với Âu Dương
Tuyển, "Anh xem nó kìa, anh xem nó kìa, tiêu chuẩn thấy sắc quên bạn là
đây mà!"

"Anh lại hi vọng em giống cô ấy."

"Thấy sắc quên bạn giống nó ư?"

"Vui vẻ, giống cô ấy."

"Tôi không có không vui." Cô yêu kiều nở một nụ cười.

"Ánh mắt của em không cười."

Cô sững sờ, sau đó phản bác: "Âu Dương tiên sinh, yêu cầu của ngài

cao quá rồi đó nghen, chi bằng ngài cười bằng mắt cho tôi xem đi."

Anh không cười mà chỉ nhìn cô thật sâu, ánh mắt sắc bén như muốn

xuyên thủng linh hồn của cô, cái nhìn đó khiến cho cô tâm hoảng ý loạn
đến cả hô hấp cũng không đều. Gió lạnh như cắt thổi vào mặt, dáng cười
mà cô gượng giữ lại biến mất, trong bầu không khí lạnh như băng hóa
thành tiếng than ngắn thở dài.

Hai cánh tay của cô co rúm lại trong lòng ngực của Âu Dương Tuyển,

đưa cằm gác lên vai của anh, không muốn để anh nhìn thấy nét mặt đau
lòng của mình. Cái ôm đó rất chặt nhưng không hiểu sao lại thấy trống
rỗng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.