ÁM LÂN - Trang 139

không thể liên lạc với người nhà, sống giống như những người nghèo mà
ông khinh bỉ. Bọn họ sẽ đánh ông, sẽ chỉnh ông, giống như ông từng làm
với bọn họ. Kết cục của ông tất nhiên là cùng đường. Thả tôi ra, đến cục
cảnh sát khai báo. Như vậy vợ ông, đứa con duy nhất của ông có lẽ còn có
thể sống tốt một chút. Ông hiểu ý tôi không?"

Diêu Viễn Qua hét lớn: "Cô câm miệng! Tôi còn quan tâm bọn họ làm

gì? Quan tâm làm quái gì!"

"Sao mặc kệ được chứ?" Giản Dao khẽ nói, "Đó là gia đình duy nhất của

ông. Gia đình ông đã tốn sức tạo thành, sau này tan nát, chẳng lẽ ông cứ
không quan tâm như vậy, cứ thế để mang cái danh tội phạm bỏ trốn, cuối
cùng tất cả mọi người đều xong đời sao?"

Diêu Viễn Qua thở gấp không nói lời nào.

Đúng lúc này từ xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân. Diêu Viễn Qua

hoảng hốt, con dao càng kề chặt bên cổ Giản Dao. Giản Dao cảm giác nhói
đau trên cổ. Cô không biết có thể đợi thêm được nữa hay không. Vừa rồi
nhân lúc nói chuyện, cô đã quan sát địa hình xung quanh. Bên cạnh là vách
đá rắn chắc, bùn đất dưới chân hai người lỏng, dưới vách đá có cái hang,
nếu cô tránh tới đó có lẽ sẽ né được viên đạn của cảnh sát và lưỡi dao của
Diêu Viễn Qua.

Có lẽ là đã trải qua nhiều sóng gió, Giản Dao không còn hoảng sợ chút

nào, tập trung toàn bộ sức lực chờ đợi.

Nhóm cảnh sát đã báo cáo tình hình trước đó, Bạc Cận Ngôn chạy như

bay trên sườn núi, từ xa đã nhìn thấy Diêu Viễn Qua giữ chặt người đứng ở
cửa hang. Trong lòng Bạc Cận Ngôn nặng nề, môi mím chặt, chưa từng gặp
kẻ nào ngu xuẩn khiến người ta chán ghét như vậy. Anh nghĩ phải có mười
tám tên biến thái tương đương ông ta mới có thể bắt cóc được bà Bạc. Con
heo mẹ kia sao còn chưa leo lên cây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.