Ngày càng đến gần, ánh mắt Bạc Cận Ngôn và Giản Dao giao nhau. Ánh
mắt cô bình tĩnh kiên định, giống như sau khi anh đến sức lực càng mạnh
hơn. Bạc Cận Ngôn thấy lúc này cô không bị thương ở đâu, trong lòng
cũng khẽ thở phào. Hơn nữa thấy cô ở trong hiểm cảnh mà vẫn không mất
đi trí tuệ và dũng cảm, tình yêu dành cho cô trong lòng càng sâu đậm. Ánh
mắt của anh cũng vô cùng lợi hại.
Sau đó, Bạc Cận Ngôn đứng bên ngoài cách họ hơn mười mét, im lặng
không nhúc nhích. Giản Dao liếc mắt sang bên phải, khẽ gật đầu với anh
một cái. Anh nháy mắt với cô, bỗng nhiên trên mặt thay đổi thành vẻ phẫn
nộ: "Diêu Viễn Qua! Thả vợ tôi ra! Ông còn muốn làm cho bao nhiêu
người vô tội bị thương nữa!"
Không ngờ những lời này lại khiến cho Diêu Viễn Qua bị kích thích, ông
ta cũng không nhận ra Bạc Cận Ngôn, chỉ cười lạnh nói: "Vợ của mày? Ha
ha, vợ của cảnh sát, ha ha..."
Không ai biết Bạc Cận Ngôn đang làm gì, tại sao lại muốn khiêu khích
Diêu Viễn Qua. Cảnh sát bên cạnh vẫn nhắm chặt súng về phía Diêu Viễn
Qua. Trong mắt Giản Dao chỉ có Bạc Cận Ngôn, hai ngón tay khẽ chuyển
động.
Phương Thanh đứng ở phía sau Bạc Cận Ngôn, dùng âm thanh chỉ có hai
người nghe được: "Tôi sẽ cứu cô ấy." Bạc Cận Ngôn như thể không nghe
thấy. Phương Thanh xoay người rời đi. Bạc Cận Ngôn tiến lên mấy bước,
tiếp tục mắng: "Đồ cầm thú! Cầm thú! Bản thân nuôi nhiều phụ nữ như vậy
còn muốn giết hại những cô gái trẻ tuổi. Mày không phải là người!"
Anh tiến lên mấy bước, cách bọn họ ngày càng gần, nhưng vẫn giữ một
khoảng cách, tiện để cho người phía sau bắn.
Diêu Viễn Qua cười lạnh, khuôn mặt Bạc Cận Ngôn vì kích động mà vừa
đỏ vừa trắng, lớn tiếng nói: "Bà vợ Minh Lan của mày còn muốn gánh tội