ÁM LÂN - Trang 661

khuôn mặt thô kệch dữ tợn. Giản Dao chú ý tới gan bàn tay gã có vết chai,
trên lưng đeo thứ gì đó. Khi gã xoay người, Giản Dao nhìn thấy đó là một
bao đựng súng trống không.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn thấy bọn họ, cũng sửng sốt, lộ ra vẻ

mặt đề phòng. Giản Dao vô cùng bình tĩnh kéo Bạc Cận Ngôn, đi qua, ngồi
bên cạnh gã. Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn cũng lạnh nhạt.

Lúc này, Ôn Dung vén rèm từ trong đi ra, nhìn thấy ba người bọn họ

ngồi, cũng hơi giật mình, sau đó cười với người đàn ông kia: "Thuốc của
anh đây."

Người đàn ông nhận lấy, móc tiền ra đặt lên bàn, sau đó nghiêng người

liếc Giản Dao và Bạc Cận Ngôn bên cạnh, sau đó hất cằm hỏi: "Bọn họ là
ai?"

Ôn Dung thản nhiên đáp: "Khách du lịch, cũng là bệnh nhân."

Người đàn ông dường như rất tin tưởng anh ta, khẽ gật đầu, liếc bọn

Giản Dao lần nữa, đứng dậy rời đi.

Lúc này rèm lại được kéo lên, là Khưu Tự Cẩm tối qua đi ra. Khuôn mặt

cô gái đỏ bừng, trông thấy bọn Giản Dao, rất vui vẻ: "Hai người đến à?
Yên tâm, y thuật của bác sĩ Ôn là tốt nhất đấy, chắc chắn sẽ khỏi nhanh
thôi."

Ôn Dung mỉm cười, thò tay sờ đầu cô gái: "Đi uống nước."

Khưu Tự Cẩm vô cùng nghe lời gật đầu đi.

Giản Dao nói với Ôn Dung lý do mình đến, trong tủ có sẵn băng gạc, Ôn

Dung đưa cho bọn họ, lại đưa mấy ngày thuốc. Giản Dao cười nhận lấy.

"Anh thường xuyên có bệnh nhân sao?" Bạc Cận Ngôn đột nhiên hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.