ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 159

chăm sóc mảnh vườn cạnh đó. Ông ta ngước nhìn lên khi Robert lại gần.
- Xin chào ông.
- Xin chào. Tôi đang tìm kiếm một tu sĩ, người đã ở Thuỵ Sĩ hồi tuần trước.
Ông ấy…
- Phải, phải. Tội nghiệp Cha Patrini. Một điều khủng khiếp đã xảy đến với
ông ấy.
- Tôi không hiều. Chuyện khủng khiếp gì vậy?
- Nhìn thấy cỗ xe của quỷ dữ. Đó là điều quá sức chịu đựng của ông ấy.
Ông ấy đã bị một cơn sốc thần kinh, thật tội nghiệp.
- Tôi rất lấy làm tiếc về điều đó, - Robert nói. - Bây giờ ông ấy ở đâu? Tôi
muốn nói chuyện với ông ấy.
- Ông ấy đang ở bệnh viện gần quảng trường San Patrizio, nhưng tôi ngờ là
các bác sĩ sẽ không cho phép ai thăm ông ấy đâu.
Robert đứng đó, bối rối. Chẳng mấy ích lợi gì với một người đang bị thần
kinh.
- Tôi hiểu. Cám ơn ông rất nhiều .
***
Bệnh viện đó là một toà nhà một tầng khiêm nhường ở gần ngoại ô thành
phố. Anh dừng xe và bước vào trong một hành lang nhỏ. Có một y tá ngồi
sau bàn đón tiếp.
- Xin chào, - Robert nói. - Tôi muốn gặp Cha Patrini.
- Rất tiếc, nhưng… điều đó là không thể được. Ông ấy không thể nói gì với
bất kỳ ai.
Lúc nầy, Robert quyết không để bị chặn lại. Anh phải lần theo dấu vết mà
giáo sư Schmidt đã trao cho anh.
- Cô không hiểu, - Robert nhẹ nhàng nói. - Cha Patrini yêu cầu gặp tôi. Tôi
đã từ Orvieto đến đây theo yêu cầu của ông ấy.
- Ông ấy yêu cầu gặp ông?
- Phải. Ông ấy viết thư sang Mỹ cho tôi. Tôi đã đi ngần ấy dặm đường tới
đây chỉ để gặp ông ấy thôi.
Cô y tá lưỡng lự.
- Tôi không biết nói thế nào. Ông ấy rất nặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.