ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 163

Robert đặt điện thoại gọi cho Đô đốc Whittaker.
Một thư ký trả lời máy.
- Văn phòng Đô đốc Whittaker đây.
Robert có thể hình dung ra căn phòng. Nó thường là một chỗ kín đáo khuất
mắt dành cho những người hết thời mà chính phủ không còn sử dụng vào
việc gì được nữa.
- Xin cho tôi được nói chuyện với ngài Đô đốc? Sĩ quan Bellamy đây.
- Xin ông chờ một chút, ông chỉ huy.
Robert băn khoăn liệu có còn ai liên hệ gì nữa với Đô đốc không khi mà
giờ đây, vị Đô đốc một thời đầy quyền lực kia đã là một thành viên của đội
quân về vườn. Có thể là không.
- Robert, rất mừng là anh gọi lại. - Giọng ông già có vẻ mệt mỏi. - Anh
đang ở đâu thế?
- Thưa ngài, tôi không thể nói được.
Một thoáng ngập ngừng.
- Tôi hiểu. Tôi có thể lâm gì cho anh không đây?
- Có, thưa ngài. Việc nầy thật bất tiện vì tôi đà được lệnh không tiếp xúc
với bất kỳ ai. Nhưng tôi cần được giúp đỡ. Tôi không biết ngài có thể kiểm
tra một việc cho tôi được không?
- Chắc chắn là tôi có thể cố gắng. Anh muơn biết gì nào?
- Tôi cần biết liệu có một cái trại đâu đó ở Texas có tên là Ponderosa
không?
- Như trong chương trình Bonanza ấy à?
- Vâng, thưa ngài.
- Tôi có thể làm được, Tôi sẽ liên lạc với anh thế nào?
- Thưa Đô đốc, tôi nghĩ tốt hơn là tôi sẽ gọi lại cho ngài.
- Phải. Cho tôi một hoặc hai tiếng nhé. Tôi sẽ giữ việc nầy chỉ có hai chúng
ta biết thôi.
- Cảm ơn ngài.
Dường như Robert cảm thấy sự mệt mỏi đã biến mất trong giọng nói của
ông già. Ít nhất thì ông cũng đã được yêu cầu làm một việc gì đó, cho dù
rằng đó chỉ bình thường là việc tìm ra một cái trang trại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.