Sidney Sheldon
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ
Dịch giả : Nguyễn Bá Long
Chương 41
Họ đang đi vào vùng ngoại ô Naples. Những căn nhà cũ nằm dọc theo các
đường phố chật hẹp, quần áo phơi hầu như khắp các mặt trước ngôi nhà,
làm cho những toà nhà như thể là những quả núi bằng bê tông treo những lá
cờ đầy màu sắc.
- Anh đã bao giờ đến Naples chưa? - Pier hỏi.
Có một lần. - Giọng Robert nghẹn lại. Susan đang ngồi bên anh, khúc
khích. Em nghe nói Naples là một thành phố tinh quái. Chúng mình có thể
làm nhưng điều tinh quái ở đây được không, anh yêu? - Chúng ta sẽ sáng
tạo ra cái gì đó mới lạ, Robert hứa.
- Anh có sao không đấy? - Pier nhìn anh.
- Tôi không sao cả. - Robert trở lại với hiện tại.
Họ đang chạy dọc theo bờ vịnh, trước pháo đài Ovo một pháo đài cổ bỏ
hoang nằm sát bên bờ biển.
Khi họ tới phố Toledo, Pier nói với vẻ hồi hộp.
- Rẽ chỗ nầy.
Họ đang hướng tới khu Spaccanapoli, khu phố cổ của Naples.
- Ngay trước mặt. Rẽ trái vào phố Benedetto Croce. - Pier nói.
Robert lái xe rẽ sang. Đường bắt đầu đông hơn và tiếng còi xe inh ỏi. Anh
đã không nhớ là Naples ồn ào như thế nào. Anh cho xe chạy chậm lại để
tránh đâm vào những người đi bộ và những con chó chạy ngang mũi xe như
thể là chúng được phú cho sự bất tử vậy.
- Rẽ phải ở chỗ nầy. - Pier hướng dẫn, - Vào khu Plebiscito.
Giao thông ở đây còn tệ hơn và nhà cửa san sát.
- Dừng. - Pier kêu lên.
Robert dừng xe lại bên lề đường, trước một dãy những cửa hiệu tồi tàn.
- Đây là nơi mẹ cô sống à? - Robert nhìn quanh.
- Không. - Pier nói. - Tất nhiên là không.