ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 282

- Nó đấy. - Pier kêu lên. - Có đẹp không?
Đẹp. Ngôi nhà ở xa trung tâm thành phố làm cho Robert thấy thích. Sẽ
không có lý do nào cho bất kỳ ai đến tìm anh ở đây. Pier nói đúng. Đó là
một ngôi nhà tuyệt đối an toàn.
Họ bước đến cửa trước, và khi còn chưa tới thì cánh cửa bật mở và mẹ của
Pier đứng đó, mỉm cười với cô gái. Bà ta là một hình mẫu khi về già của cô
con gái, mảnh mai, tóc bạc và khuôn mặt đầy những nếp nhăn suy tư.
- Pier, con gái của mẹ. Mẹ nhớ con quá.
- Mẹ, con cũng nhớ mẹ. Đây là người bạn mà con đã gọi điện thoại báo cho
mẹ là con sẽ mang về nhà.
Bà mẹ đã không hề ngập ngừng gì.
- A! Vâng, xin được đón tiếp anh.
- Jones. - Robert nói.
- Vào đi, vào đi!
Họ đi vào trong phòng khách. Đó là một căn phòng lớn tiện nghi và ấm
cúng với đầy đồ đạc.
Một cậu bé chừng hai mươi bước vào phòng. Cậu ta thấp, với nước da thẫm
và khuôn mặt gầy, ủ rũ, cặp mắt nâu buồn thảm. Cậu ta mặc quần bò và
một cái áo khoác ngắn trên có hàng chữ Diavoh Rossi. Mặt cậu ta sáng lên
khi nhìn thấy chị.
- Pier.
- Chào Carlo.
Họ ôm chầm lấy nhau.
- Chị về làm gì thế?
- Bọn chị về thăm nhà một vài ngày. - Cô quay sang Robert. - Đây là em
trai em, Carlo. Đây là anh Jones.
- Chào Carlo.
- Xin chào. - Carlo tò mò nhìn khách.
- Ta sẽ dọn một cái buồng xin đẹp ở phía đằng sau cho cặp uyên ương. - Bà
mẹ nói.
- Nếu như không phiền… nghĩa là, nếu bà còn có một phòng ngủ thừa thì
tôi muốn có một phòng riêng cho mình. - Robert nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.