- Anh không phải là một kẻ buôn lậu ma tuý chứ?
- Không. Một câu hỏi ngây thơ.
- Nhưng Cảnh sát Quốc tế truy lùng anh?
- Đúng. - Điều đó có ý nghĩa hơn.
- Mắt cô ta sáng lên.
- Em biết. Anh là một điệp viên. - Cô ta hồi hộp cứ như một đứa trẻ. -Thật
à?
Robert phải bật cười. Và anh nghĩ. Từ miệng của những cô gái trẻ…
- Thú nhận đi. - Pier khăng khăng. - Anh là một điệp viên phải không?
- Phải. - Robert trầm giọng nói. - Anh đúng là một điệp viên.
- Em biết mà. - Mắt Pier sáng lên. - Anh có thể kể cho em nghe một vài bí
mật được không?
- Loại bí mật gì hả?
- Anh biết đấy, những bí mật gián điệp - mật mã, và những thứ như thế. Em
thích đọc truyện tình báo lắm. Và em chỉ đọc loại đó.
- Thế hả?
- Ồ, vâng. Nhưng đó chỉ là những chuyện bịa. Anh biết những chuyện thật,
phải khỏng nào? Chẳng hạn những tín hiệu mà các điệp viên hay dùng. Anh
có được phép nói cho em biết một tín hiệu không?
Robert nói một cách nghiêm túc:
- Ồ, thực ra là không nên, nhưng anh cho rằng một thì được. Mình có thể
nói điều gì để cô ta tin nhỉ? - Đó là cái tín hiệu rèm cửa cũ kỹ.
- Tín hiệu rèm cửa cũ kỹ à? - Cô ta tròn mắt.
- Phải. - Robert chỉ vào một cái cửa sổ phòng ngủ. - Nếu mọi thứ bình
thường thì người ta sẽ để tấm rèm treo lên. Nhưng nếu rắc rối người ta hạ
một tấm rèm xuống. Đó là một tín hiệu báo đề đồng nghiệp của mình tránh
đi.
- Tuyệt thật. Em chưa bao giờ đọc được điều đó trong một cuốn tiểu thuyết
nào. - Pier nói một cách sôi nổi.
- Tất nhiên. - Robert nói. - Đó là điều rất bí mật.
- Em sẽ không nói với ai. - Pier hứa. - Còn gì nữa?
- Gì nữa hả? Robert nghĩ một chút.