ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 310

- Thưa ông, liệu ông có tình cờ đi Civitavechia không?
- Có thể. - Người đàn ông kia đáp lại một cách hờ hững.
- Tôi sẽ vui lòng được trả tiền.
- Bao nhiêu?
Robert đưa cho ông ta một trăm ngàn lia.
- Với ngần nầy tiền thì ông có thể mua cho mình cả một vé máy bay đi
Róme, phải thế không?
Robert lập tức nhận ra ngay sai lầm của mình. Anh nhìn quanh vẻ sợ hãi.
- Sự thật là mấy chủ nợ đang theo dõi tôi ở sân bay. Tôi cẩn đi bằng xe tải
mà.
Người đàn ông kia gật đầu.
- À tôi hiểu. Được, lên đi. Chúng ta sẽ đi ngay đấy.
Robert há hốc mồm.
- Tôi rất mệt mỏi. Nói thế nào nhỉ? Mệt phải không ông có bằng lòng nếu
cho tôi ngủ ở thùng xe không?
- Đi đường xóc lắm đấy, nhưng tuỳ ông thôi.
- Cám ơn.
Thùng chiếc xe tải nầy chết đầy những thùng và hòm rỗng. Guiseppe nhìn
Robert trèo lên và ông ta đóng tấm chắn đằng sau lại. Trên thùng xe, Robert
giấu mình sau mấy cái thùng. Anh chợt thấy mình mệt mỏi đến thế nào.
Cuộc săn lùng đã bắt đầu làm cho anh kiệt sức.
Anh đã không ngủ bao lâu rồi nhỉ? Anh nghĩ tới Pier và hình ảnh cô ta đã
đến với anh đêm qua, đã làm cho anh cảm thấy mình lại là một người đàn
ông hoàn toàn. Anh hy vọng là cô đã đúng. Robert ngủ thiếp đi.
Trong cabin xe, Guiseppe đang nghĩ về người hành khách của mình. Có tin
về một người Mỹ mà nhà chức trách đang truy lùng. Người khách nói
giọng Pháp nhưng trông như một người Mỹ, và ông ta ăn mặc như một
người Mỹ. Cũng đáng kiểm tra xem. Có thể có phần thưởng ngon lành.
Một giờ sau, tại một nơi dừng dành riêng cho xe tải trên xa lộ, Guiseppe đỗ
trước một cây xăng.
- Bơm đầy đi. - Ông ta nói.
Ông ta đi vòng lại sau xe và nhìn vào thùng xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.