ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 338

Bác sĩ Hilsinger nhìn anh chòng chọc.
- Anh không thể đi bây giờ được. Thậm chí là anh không thể bước nổi nữa.
- Đưa cho tôi cái áo khoác lại đây. - Anh hầu như không nói lên lời. Anh
nhìn viên bác sĩ đi qua phòng để lấy cái áo khoác, và hình ảnh ông ta nhoè
đi thành hai.
- Anh đã mất nhiều máu. Bác sĩ Hilsinger lưu ý. Anh đi bây giờ sẽ rất nguy
hiểm.
Và nếu ở lại thì còn nguy hiềm hơn, Robert nghĩ.
Anh cẩn thận mặc áo vào và cố đứng vững. Hai chân anh muốn nhũn
xuống và anh vội túm lấy mép bàn.
- Anh sẽ không thể đi được. - Bác sĩ Hilsinger nói.
- Tôi sẽ đi. - Robert nhìn cái bóng nhoè trước mắt.
Nhưng anh biết rằng ngay khi anh bước ra là bác sĩ Hilsinger sẽ lại nhấc
điện thoại lên. Robert để mắt tới cuộn băng phẫu thuật dày mà bác sĩ
Hilsinger đã sử dụng.
- Ngồi xuống ghế. - Giọng anh líu lại.
- Sao? Anh tính…
- Ngồi xuống. - Robert nâng khẩu súng lên.
Bác sĩ Hilsinger làm theo. Thật khó khăn khi nhặt cuộn băng lên bởi vì anh
chỉ có thể dùng được một tay. Anh kéo một đầu băng và bắt đầu gỡ nó ra.
Anh bước lại gần bác sĩ Hilsinger.
- Hãy ngồi yên và ông sẽ không đau đớn gì cả.
Anh buộc hai đầu băng vào ghế, và rồi quấn nó quanh hai tay viên bác sĩ.
- Việc nầy thật sự không cần thiết. - Bác sĩ Hilsinger nói. - Tôi sẽ không…
- Im đi. - Robert tiếp tục trói viên bác sĩ vào ghế.
Những cố gắng của anh làm cho cơn đau lại bắt đầu trở lại. Anh nhìn viên
bác sĩ và khẽ níi:
- Tôi không thể ngất được…
Anh ngất đi .
***
Anh đang lơ lửng trong không gian, bập bềnh không trọng lượng trong
những tầng mây trắng, thanh thản. Tỉnh dậy. Anh không muốn tỉnh dậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.