ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 107

vậy cũng chẳng sao nhưng lại bị sếp nhìn thấy, mà nếu nhìn thấy mình tự
đứng lên được còn đỡ, đằng này lại để chính sếp dìu dậy. Tô Duyệt Duyệt
phủi phủi mông, ngượng ngùng nói: “Tôi, tôi không sao, cảm ơn!”

“Cô đi lại có vẻ khó khăn, để tôi dịu cô sang bên cạnh ngồi nghỉ một

lát.”

Tống Dật Tuấn dìu Tô Duyệt Duyệt vào nhà ăn, tìm một góc và mang

lại một chiếc ghế tương đối mềm, Tô Duyệt Duyệt nhăn nhó ngồi xuống, có
điều mông vừa chạm xuống mặt ghế, bỗng giật thót người lên vì đau.

“Muốn ăn cơm hay ăn mì, để tôi mua.”

“Không cần đâu, tôi mua được, tôi cũng mang theo thẻ.”

Tô Duyệt Duyệt muốn đứng dậy nhưng lập tức bị Tống Dật Tuấn ấn

xuống, nụ cười ấm áp thân thiện khiến cô cảm thấy ngại ngùng, chưa kịp
lựa chọn thì đã nghe thấy Tống Dật Tuấn quyết định: “Hay là mua cơm
nhé!”

Tô Duyệt Duyệt còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy anh chàng vận com lê,

đi giày bóng loáng chen vào trong đám đông xếp hàng, bất chợt đưa mắt
nhìn về một góc nhà ăn, đã thấy Doanh Thiệu Kiệt ngồi ở đó từ bao giờ.
Anh ta cũng ăn cơm ở đây sao? Lúc nãy mình bị ngã, không biết anh ta có
định chạy lại đỡ không, chắc là không rồi, anh ta nhất định không có ý chạy
lại đỡ mình. Mình ngã một lúc lâu như vậy, nếu anh ta muốn đỡ thì đã đến
rồi. Một kẻ tham ăn như Doanh Thiệu Kiệt đâu thèm để ý đến việc mình bị
ngã chứ. Nhưng Tống Dật Tuấn thì khác, nụ cười ấm áp luôn thường trực
trên môi, khiến cô cảm thấy rất gần gũi, không có vẻ hống hách, cao ngạo
thường thấy ở người lãnh đạo, chợt nhớ tới lời nói của Vu Tiểu Giai, Tống
Dật Tuấn là người đẹp trai số một trong JSCT, Tô Duyệt Duyệt bất giác
cảm thấy hơi bối rối trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.