chút thành tựu, cũng là lúc đã mất đi rất nhiều thứ, bây giờ mỗi khi nghĩ
đến lý tưởng lại khó tránh khỏi cảm giác xa vời vợi, khó mà chạm tới.
©STENT
Đúng thế, người thanh niên đó chính là anh. Vật vẫn như cũ mà người
đã đổi thay, không những chỉ là cuộc sống của anh mà nhiều hơn nữa là
chức vị của anh.
Doanh Thiệu Kiệt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Tô Duyệt Duyệt
ngày một xa khuất rồi mất hút vào trong bóng tối.
Tô Duyệt Duyệt không hề hay biết, người đàn ông trên xe vẫn chưa
rời khỏi bãi đỗ, anh ta vẫn đứng đó nhìn cô đi qua, rồi quay lại cầu vòm,
ngay cả một chút biểu cảm trên khuôn mặt cũng không thể lọt qua mắt anh,
mãi tới khi cô bước vào cổng tòa nhà Tổng bộ khu vực Hoa Đông Tập đoàn
JS, anh ta mới khởi động máy, rời khỏi bãi đỗ xe dưới cột đèn đường.
“Tiểu Ngô, tôi đã mua được KFC rồi này.”
Khi trở về tới JSCT, mũi cô đã lạnh buốt ửng đỏ, đặt chiếc túi lên bàn
của Tiểu Ngô. Tiểu Ngô đang làm việc, bụng cũng đã hơi đói, ngửi thấy
mùi thịt gà thơm lừng thì vô cùng ngạc nhiên, sung sướng nhưng rồi lại thất
vọng. Tô Duyệt Duyệt thấy vậy, bèn nói: “Cô không thích ăn KFC à?”
“Tôi… tôi đang giảm béo.” Tiểu Ngô nghĩ liệu có phải Tô Duyệt
Duyệt cố ý chơi đểu mình nên mới mua KFC béo ngậy về không, bản thân
Tiểu Ngô cũng đã phải cố gắng không đụng tới thức ăn dầu mỡ hơn một
tháng nay, giờ đây Tô Duyệt Duyệt lại mua cái thứ béo ú này về, chẳng
phải muốn hủy hoại toàn bộ nỗ lực một tháng qua của mình hay sao?
“Ồ, vậy cô không đói sao?”