Duyệt Duyệt, nhận báo đáp là lẽ đương nhiên, cho dù là nhường toàn bộ
suất cơm tối thì cũng chẳng có gì là quá đáng, nghĩ đến đây, sự ngượng
ngùng vừa thoáng xuất hiện trên mặt cô ta đã nhanh chóng biến mất.
Sau bốn tiếng làm thêm, Tiểu Ngô đã hoàn thành xong mọi công việc
cần làm, giao toàn bộ hộp tài liệu dày cộp cho Tô Duyệt Duyệt. Mặc dù
trong khoảng thời gian này, Tô Duyệt Duyệt cũng đã làm được một số việc,
song dữ liệu cần nhập vào hệ thống rất nhiều, có thể nói số lượng công việc
gấp mấy lần Tiểu Ngô nên Tô Duyệt Duyệt chỉ có thể mang theo những tài
liệu này đến Bắc Kinh nhập nốt, còn về phiên bản điện tử, lúc chiều cô đã
sao chép xong, cũng đã chuẩn bị đầy đủ để mang tới Bắc Kinh.
“Tôi đi đây, bye bye!”
Tiểu Ngô thấy Tô Duyệt Duyệt đứng ngây người nhìn bốn cặp tài liệu
dày cộp, không biết phải ôm thế nào thì cười thầm, vội vàng chào tạm biệt,
không muốn để cơ thể đã quá mệt mỏi của mình phải chịu thêm bất cứ
phiền phức nào nữa. Tô Duyệt Duyệt không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là còn
do dự không biết nên tắt điện trước hay ôm cặp tài liệu trước, nghe thấy
tiếng chào của Tiểu Ngô, vội đáp lại “bye bye”.
Sau khi tắt điện, cô mới phát hiện thấy căn phòng tối thui, yên tĩnh
một cách đáng sợ, đặc biệt là đèn chỉ thị màu xanh kia, hiện tại nhìn nó
chẳng khác gì mắt sói trong rừng sâu. Tô Duyệt Duyệt gỡ kính ra, cảm thấy
có chút lợm giọng, nuốt vội nước bọt xuống lại thấy sợ hãi, dạ dày vừa nạp
chút thức ăn bắt đầu quặn lên.
“Đi thôi, đi thôi!”
Tô Duyệt Duyệt vừa tự nói với mình, vừa gắng sức ôm bốn cặp tài
liệu ra ngoài, văn phòng tĩnh lặng đột nhiên vọng lại tiếng “u u…”
“Á!”