“Không đói? Tất nhiên đói chứ, tôi không phải là tiên nữ, tiên nữ mới
không biết đói.” Tiểu Ngô càu nhàu một câu, sau một hồi đấu tranh tư
tưởng giữa niềm tin và ham muốn, cuối cùng ham muốn đã chiến thắng,
cầm túi KFC lên, lôi chiếc bánh hamburger ra, ngoạm một miếng.
Tiên nữ?
Tô Duyệt Duyệt chợt nhớ lại lúc Doanh Thiệu Kiệt mang bánh
sandwich lại cho mình, thấy Tiểu Ngô lúc này giống y hệt mình lúc đó, bất
giác cười tủm tỉm, còn Tiểu Ngô lại chẳng bận tâm, ngồi ăn tì tì hết sạch
chiếc bánh, cũng chẳng hỏi xem Tô Duyệt Duyệt đã ăn hay chưa, lôi nốt
chiếc bánh còn lại trong túi ra ăn tiếp.
Tiểu Ngô vừa nhai, vừa hỏi người đang cười tủm tỉm kia: “Cô vui gì
chứ?”
“Vui gì đâu?” Tô Duyệt Duyệt giật mình trở lại vẻ mặt bình thường,
ngoảnh đầu lại, chỉ thấy chiếc túi KFC trên bàn đã xẹp lép, cô mua hai
chiếc hamburger, một cặp cánh gà, song tờ giấy nhàu nhĩ trên bàn cho cô
biết, Tiểu Ngô đã ăn hết một chiếc, chiếc cô ta đang ăn tiếp kia chính là
phần của mình.
“Sao thế? Cô không ăn à?!” Tiểu Ngô vẫn đang nhai ngấu nghiến,
song dường như cảm thấy có vẻ hơi quá đáng, bèn hạ nửa chiếc bánh đang
ăn dở xuống, dừng nhai, gượng cười hỏi: “ Chắc không phải cái này là của
cô chứ?”
“Cô ăn đi, còn hai cái cánh gà nữa mà.” Tô Duyệt Duyệt nuốt nước
miếng đánh “ực” một cái, chẳng phải người ta đã phải ở lại làm thêm giúp
mình sao? Bây giờ cô đành ăn tạm hai cái cánh gà cho đỡ đói, lúc nào về
nhà ăn bù sau vậy. Tiểu Ngô thấy Tô Duyệt Duyệt nói sẽ ăn cánh gà nên
cũng không khách sáo nữa, tiếp tục ăn nốt nửa chiếc bánh còn lại. Trong từ
điển của cô ta vốn chẳng có từ khách sáo, vả lại cô ta đang giúp đỡ Tô