ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 173

sau, đừng cử động, đừng cử động, nắm chặt tay lại, tôi đi lấy khăn giấy.
Đừng cử động, tuyệt đối không được cử động.”

Cô kiễng chân, đưa tay đẩy cổ anh ngả ra phía sau, vì vậy anh chỉ có

thể ngửa cổ để mặc cho mùi máu tanh sặc vào cổ họng, tay giơ cao lên theo
“chỉ thị” nghiêm ngặt của cô, may mà hai mắt vẫn còn một chút không gian
tự do có thể liếc qua liếc lại, anh đã ngó thấy cô gái đang cuống quýt chạy
đi lấy khăn giấy cho mình mà không nhịn được cười.

Nên nói gì đây? Một cô gái miệng lưỡi liếng thoắng, có thể cô ấy

không xinh đẹp, có thể cô ấy không thích hợp với cá tính hiện đại, nhưng
cô ấy rất thật thà, thật thà đến nỗi khiến anh cảm giác giữa hai người không
có bất cứ khoảng cách nào, thậm chí ngay cả sợi dây đề phòng mà anh tự
mình dựng lên cũng bị sự hồn nhiên, chân thật của cô cắt đứt. Thật không
thể ngờ, sau hai năm trái tim nguội lạnh, giờ anh lại có thể gắn bó thân thiết
với một cô gái đến vậy, thậm chí còn lo lắng sợ cô bị lạnh.

“Về rồi đây!”

Đang mải suy nghĩ, Tô Duyệt Duyệt đã cầm một xấp khăn giấy chạy

tới trước mặt Doanh Thiệu Kiệt, có thể nhận thấy cô rất sợ máu, nhưng để
bù đắp lỗi lầm của mình, cô nhăn mặt lấy hết dũng khí giúp anh lau sạch.
Sợ mình mạnh tay, cô chỉ dám quẹt nhẹ tờ giấy lướt qua mũi anh, nhẹ đến
mức anh chẳng còn thấy đau đớn chút nào, lúc này, anh không giống như
một người bị thương chảy máu, mà là một người con trai hạnh phúc đang
đắm mình trong sự quan tâm, chăm sóc của người yêu.

“Ôi, đúng là cái mũi lọ hoa, đẹp mà chẳng có tác dụng gì.”

Khăn giấy được cuộn lại thành một cục mềm nhét vào mũi anh, Tô

Duyệt Duyệt không nhịn được, ca thán thêm một câu, Doanh Thiệu Kiệt
cười thầm, sao cô gái này lại hình dung chiếc mũi của mình xấu xí như vậy,
chỉ có điều chẳng thể phản bác lại dù chỉ là nửa lời, đành phải tự cười khổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.