ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 179

vẫn chẳng cầm được vật gì cho tới khi trên đất chỉ còn lại cặp tài liệu. Do
thời gian quá gấp, Tô Duyệt Duyệt chỉ kịp quơ nháo nhào cả đống quần áo
nhét vào trong va li mà không gấp gọn gàng, bởi vậy ciếc va li phồng to
tướng, nhưng lại không thể đựng hết đồ, còn trơ lại cặp tài liệu. Doanh
Thiệu Kiệt bèn đề nghị Tô Duyệt Duyệt để cặp tài liệu vào trong va li của
mình, đợi tới khách sạn tính sau.

Mặc dù xảy ra sự cố, song do thời gian còn sớm, đi đường lại thuận lợi

nên khi tới sân bay, vẫn còn một lúc nữa mới tới giờ máy bay cất cánh.

“Để tôi xách nhé!”

Doanh Thiệu Kiệt ngập ngừng đưa ra lời đề nghị, sau nhiều lần nhìn

Tô Duyệt Duyệt trên suốt dọc đường đi, anh mới đủ can đảm nói ra câu
này. Anh cũng chỉ có thể làm được mỗi việc xách hành lý cho cô để tạ lỗi
mà mình vừa gây ra, ngoài việc này, anh quả thực không nghĩ ra việc nào
khác. Quả nhiên, Tô Duyệt Duyệt đồng ý nhưng với một điều kiện, cô sẽ
kéo chiếc va li xách tay của anh.

Thỏa thuận xong xuôi, xuống taxi, hai người một xách, một kéo va li

đối phương. Tô Duyệt Duyệt kéo chiếc va li của anh trượt băng băng trên
đại sảnh sân bay. Tuy nhiên mới đi được một đoạn, cô bỗng thấy mình đã
lạc mất anh, xung quanh người qua người lại như mắc cửi. Cô bất giác cảm
thấy hơi sợ. Ở một nơi rộng lớn như thế này, nhìn chẳng thấy đâu là đầu,
đâu là cuối, chỉ thấy người mình, người ngoại quốc, xe chở hành lý, xe chở
người qua lại tấp nập, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa của đủ các thương
hiệu khác nhau, tuy nhiên trước mặt toàn là người xa lạ.

Cứ ngỡ ga tàu mới là nơi đáng sợ nhất, nào ngờ sân bay còn đáng sợ

hơn cả ga tàu. Tuy nói về mật độ người thì ờ sân bay thua xa ga tàu nhưng
cảm giác bơ vơ lạc lỏng ở sân bay lại không dễ chịu chút nào. Tô Duyệt
Duyệt lo lắng nhìn xung quanh, hy vọng tìm thấy bóng dáng quen thuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.