Wagner lại đích thân đặt anh vào đầu sóng ngọn gió, không biết sau khi
sóng gió qua đi còn có bao nhiêu người trụ vững tại JSCT? Lần này chiến
tranh lại sắp nổ ra, tuy anh không hiểu sóng gió từ đâu mà có nhưng lại có
thể cảm nhận được phía sau cuộc chiến này ẩn giấu một cuộc tranh đấu
thầm lặng giữa tầng lớp lãnh đạo cao nhất của khu vực Trung Quốc thuộc
Tập đoàn JS.
“Eric, người Trung Quốc các cậu có một thành ngữ...” Wagner đưa tay
lên thực hiện động tác. “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương[1].”
[1]. Có nghĩa là: ngoài sáng giả vờ làm việc khác để che giấu việc
chính trong bóng tối, chọn cách tấn công không ai ngờ tới.
Ở bên cạnh, Jason nghe không hiểu, còn Doanh Thiệu Kiệt đã ngửi
thấy mùi máu tanh của cuộc chiến “tranh giành quyền lực” sắp xảy ra. Ba
người trò chuyện rất lâu trong phòng làm việc, một tấm biển treo bên ngoài
phòng họp thông báo cho mọi người biết bên trong đang bận thảo luận.
Đương nhiên, chẳng ai biết trong cuộc họp tưởng chừng bình thường này
lại đang ấp ủ một kế hoạch đen tối.
Buổi chiều, Doanh Thiệu Kiệt một mình ở phòng trà hơi khuất trong
tòa nhà tổng bộ, cà phê ở đây ngon nhất trong Tập đoàn JS, mỗi khi uống,
hương thơm đọng lại trong miệng, ngoài ra, thêm mấy miếng bánh quy màu
xanh là đã có được một buổi trà chiều ngon tuyệt, Dự án S không phải
không có tính khả thi nhưng đằng sau dự án này lại có quá nhiều điều phức
tạp. Doanh Thiệu Kiệt uống một ngụm cà phê, nhìn ra bên ngoài qua cánh
cửa chớp tự động, chỉ thấy một màu xanh rì, vô cùng trong sáng.
Bình thường có lẽ không có quá nhiều phiền toái đến vậy.
“Thiệu Kiệt.”
Doanh Thiệu Kiệt vừa nâng cốc cà phê, định uống một ngụm nữa,
nghe thấy tiếng gọi của người quen, bèn quay người lại, nhạc nhiên, sửng