ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 235

Vu Phong không để ý đến Doanh Thiệu Kiệt, gọi nhân viên phục vụ

lại đặt món, cô gái phục vụ nhiệt tình ghi món ăn, tới khi hỏi Doanh Thiệu
Kiệt dùng gì, cô gái bắt gặp bộ mặt lạnh lùng như băng, mãi lâu sau, người
đàn ông này mới mở mồm gọi một món đơn giản, mì Ý.

“Uống rượu gì?”

“Tôi phải lái xe.” Vu Phong gợi ý uống rượu, Doanh Thiệu Kiệt từ

chối thẳng thừng. Vu Phong buông hai tay xuống, ngả người ra sau, nói:
“Thao Thao sắp về rồi, tôi muốn chúng ta nên đối xử thân thiện với nhau
một chút.”

“Với anh?” Doanh Thiệu Kiệt liếc nhìn Vu Phong, đối phương gật gật

đầu, cầm cốc nước chanh lên, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói:
“Gần đây tôi có đi khám sức khỏe, sắp đi rồi!”

“Ý anh là...” Doanh Thiệu Kiệt sững người, nhìn Vu Phong chằm

chằm, sắc mặt anh ta hồng hào, trông không có vẻ gì là bệnh tật cả, sao nói
bị bệnh sắp chết chứ? Khóe miệng Vu Phong khẽ rung lên, nở một nụ cười:
“Tới giai đoạn cuối rồi, cùng lắm cũng chỉ nửa năm hoặc một năm nữa
thôi, tới lúc đó, chẳng còn ai tranh giành Thao Thao với cậu nữa đâu.”

Cổ họng nghẹn lại, cuộc đối thoại bỗng chốc chùng xuống bởi sự

nghiêm trọng của vấn đề, xung quanh thỉnh thoảng vọng lại tiếng cười của
ai đó, hoàn toàn không phù hợp với tình trạng của họ lúc này, thậm chí có
phần lố bịch.

Doanh Thiệu Kiệt nhìn chăm chăm vào chiếc cốc thủy tinh rất lâu,

trong lòng vô cùng khó chịu, trách tội anh ta lâu như vậy, giờ mới biết anh
ta mắc bệnh ung thư, nỗi căm hận đột nhiên vơi đi nhiều, thậm chí anh bắt
đầu có chút thông cảm, thương xót, đột nhiên nhớ lại trước đây, họ đã cùng
ngồi một bàn, ăn món ăn mà chị gái nấu.

“Hai suất mì Ý sốt cà chua của các anh đây!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.