ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 236

Hai người không hẹn mà cùng cười, nhớ lại ngày trước, mỗi khi ăn đồ

Tây, mọi người thường gọi món mì Ý sốt cà chua vì nó rẻ nhất, sau đó, chị
gái anh đã học cách nấu món này rồi nấu cho hai anh em ăn, họ rất vui vẻ,
lúc nào cũng ăn nhẵn đĩa, thậm chí còn bảo chị làm thêm.

Bây giờ, cùng gọi món mì Ý, ký ức ngọt ngào một thời lại ùa về vây

kín họ. Vu Phong cầm cốc nước chanh lên ra hiệu cho Doanh Thiệu Kiệt
chạm cốc, tuy chạm cốc kiểu này rất buồn cười nhưng Doanh Thiệu Kiệt
cũng nâng cốc không chút đắn đo. Họ không cần phải nói nhiều lời, Vu
Phong chẳng còn sống được bao lâu nữa nên để Thao Thao được ở bên
người bố lâu ngày xa cách, đây là tình cảm ấm áp mà một đứa trẻ xa nhà
lâu ngày cần có, sự ấm áp có từ người bố, từ gia đình đã lâu không còn tồn
tại này. Doanh Thiệu Kiệt cần làm tốt vai trò của mình, vì Thao Thao, tạm
thời anh ở chung một nhà với Vu Phong.

“Lát nữa tới quán rượu uống mấy chén nhé.” Lần này là đề nghị của

Doanh Thiệu Kiệt, cách thể hiện tình cảm giữa đàn ông thật đơn giản, Vu
Phong cười cười, nói: “Đến chỗ tôi đi.”

“Được.”

Nhà hàng đồ ăn Tây thứ Sáu vẫn yên tĩnh như cũ, hai người đàn ông

mau chóng ăn hết suất mì Ý, vị cà chua đậm đà còn sót lại trong miệng
chua chua ngọt ngọt giống hệt như những ký ức trước đây.

Vu Phong sống ở khu biệt thự bên hồ Ấp Thúy, đây là khu biệt thự khá

đắt đỏ, chỉ nhìn xe ô tô ra vào cũng đủ biết người sống ở đây ít nhất “không
sang thì quý”. Doanh Thiệu Kiệt biết mấy năm nay Vu Phong đột nhiên
làm ăn rất phát đạt, sống ở một nơi như thế này cũng không có gì lạ.

Nhà của Vu Phong là nhà cao tầng, diện tích khoảng một trăm tám

mươi mét vuông, trang trí theo phong cách châu Âu, trên giá bày rất nhiều
rượu vang đỏ, Vu Phong chọn một chai rót vào cốc, nói: “Petrus nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.