ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 234

Đã quen làm việc ở chốn công sở, ánh mắt nhìn sự việc cũng bình thản

hơn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa Tô Duyệt Duyệt về nhà, Doanh
Thiệu Kiệt lái xe thẳng tới nhà hàng đồ ăn Tây có tên là thứ Sáu.

Nhà hàng thứ Sáu cách vườn hoa Mỹ Lệ khoảng sáu, bảy kilômét, lúc

tới đó đã gần bảy giờ, nhà hàng mang phong cách Tây với nhà hàng Trung
Quốc khác biệt ở chỗ yên tĩnh, tuy đã chật kín chỗ nhưng ai cũng nói
chuyện rất nhỏ.

“Xin lỗi, anh có đặt chỗ trước không?” Người phục vụ lễ phép hỏi,

anh gật đầu, tự đi vào. Khi đang đỗ xe, anh đã nhìn thấy bóng dáng đối
phương rồi nên không cần người phục vụ dẫn vào chỗ nữa.

“Cậu rất ít khi đến muộn.” Người đàn ông ngồi trước cửa sổ tay kẹp

một điếu thuốc chưa châm lửa, ra hiệu cho Doanh Thiệu Kiệt ngồi xuống.
Đây là khu vục cấm hút thuốc, anh ta chỉ là cầm thuốc theo thói quen mà
thôi, đôi lông mày nhíu lại ra chiều hơi ngạc nhiên.

“Nói đi, tìm tôi có việc gì?” Giọng Doanh Thiệu Kiệt hơi lạnh lùng,

anh nghĩ, anh và người đàn ông này căn bản không nên ngồi ăn cơm ở đây,
rốt cuộc quan hệ giữa họ đã tan vỡ tới mức không thể cứu vãn nổi. Không
có chị gái, sự ấm áp ngày xưa chỉ còn là hồi ức.

“Làm ở một công ty thuộc top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế

giới lâu như vậy rồi mà vẫn xử sự cảm tính vậy sao?” Người đàn ông thở
mạnh một tiếng, lại ra hiệu cho Doanh Thiệu Kiệt ngồi xuống.

“Vu Phong, ngày mai Thao Thao trở về, bây giờ anh tìm tôi làm gì?”

Thấy một người phụ nữ ngồi phía sau liếc nhìn mình, Doanh Thiệu Kiệt
mới kéo áokhoác, ngồi xuống.

“Này cô, cho tôi gọi món.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.