ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 240

bắt đầu nói về Bắc Kinh.

Phương Vĩ học ở Bắc Kinh, có bằng thạc sĩ chuyện ngành vật liệu,

hiện nay đang làm việc ờ công ty của bố, là người vừa có trí thức lại có văn
hóa. Sau một hồi trò chuyện, anh cũng không còn ngượng ngùng như lúc
đầu nữa, nói tới một số chuyện của mình, Tô Duyệt Duyệt đột nhiên thấy
đây giống như một cuộc mai mối, đặc biệt là ánh mắt của Phương Vĩ, thỉnh
thoảng lại dò xét mình. Tô Duyệt Duyệt huých khuỷu tay vào người Mèo
con, nói: “Mình đi vệ sinh, có đi không?”

Mèo con lập tức hiểu ý, bảo Phương Vĩ ngồi chờ một lát rồi cùng Tô

Duyệt Duyệt đi ra nhà vệ sinh. Vừa tới cửa nhà vệ sinh, Tô Duyệt Duyệt đã
hỏi Mèo con: “Này, mình biết tỏng rồi nhé, nhưng chưa được phép của
mình mà đã tự động sắp xếp buổi gặp mặt này là sao hả?”

Mèo con cười khì khì một tiếng, trả lời: “Chẳng phải sợ cậu thành gái

ế sao? Hôm trước mình đọc sách thấy nói rằng thời buổi bây giờ phụ nữ
làm văn phòng rất dễ ế chồng, mình thấy cậu rất bận, rất giống tình trạng
như trong sách nói. Thấy người ta chưa có bạn gái nên dắt tới cho cậu xem
mặt. Cậu nói là làm mối thì là làm mối, nếu không thành thì cũng coi như
quen thêm một người bạn.”

“Lại còn không à, mình chưa có bạn trai, người ta chưa có bạn gái, cậu

sắp xếp cho hai người lạ gặp nhau ở một quán cà phê, bất luận là ý thức chủ
quan hay sự thực khách quan đều chứng minh đây là một cuộc mai mối có
chủ ý.”

Tô Duyệt Duyệt khoanh tay, phân tích một thôi một hồi, Mèo con thấy

cô nghiêm túc, đẩy đẩy cánh tay cô, nói: “Được rồi, nhìn bộ dạng trang
nghiêm của cậu kìa, đã nói là thêm một người bạn, làm gì mà căng thẳng
thế? À, không phải là cậu thích tay tài xế của cậu đấy chứ?”

“Gì mà tài xế của mình? Mình đâu có tài xế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.