ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 302

đầy một chiếc thìa lớn, đưa cho Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt cẩn thận
nuốt từng chút, từng chút một, lát sau cũng dần dần bình thường trở lại.

“Ái chà, cô hại tôi, giờ lại thành ra hại cả mình.”

“Này… khụ khụ… anh còn nói thế được à? Chết mất, tất cả đều là lỗi

của anh, làm gì có ai mời người khác đi ăn rồi lại bỏ đi nói chuyện điện
thoại cả tiếng đồng hồ như vậy chứ?”

“Tôi có việc quan trọng cần phải giải quyết.”

“Vâng, chuyện quan trọng, giờ anh đã là giám đốc của một dự án lớn,

đương nhiên là có rất nhiều việc phải làm rồi. Anh nói đi, vị giám đốc thân
mến, anh có việc gì cần phải trao đổi với một con ốc bé tí tẹo như tôi hả?
Tôi tuyệt đối không nghĩ đến chuyện sẽ ăn của anh một bữa cơm hay lấy
của anh một khoản tiền nào đâu nhé!”

“Thôi chúng ta ăn cơm đã, bụng đói cả rồi. Vừa nãy lại uống nhiều

giấm như vậy, bụng sẽ càng đói hơn đấy.”

“Gớm!”

Doanh Thiệu Kiệt cúi đầu gắp thức ăn, điều này càng khiến cô gái

ngồi trước mặt anh cảm thấy khó chịu. Tuy ngậm đôi đũa trong miệng
nhưng ánh mắt của cô lại không bỏ qua bất cứ một động tác nào, dù là nhỏ
nhất của anh. Liệu có phải anh ta có cảm tình với mình không nhỉ? Không,
không thể nào, anh ta tuyệt đối không thể thích mình! Quen biết nhau lâu
như vậy rồi, anh ta nói câu nào là thật, câu nào là giả, tất cả đều phải suy
nghĩ, cân nhắc thật cẩn thận, làm sao anh ta có thể thích một người như
mình chứ? Tuy nhiên, bản thân cô cũng đang mong chờ anh sẽ nói ra một
điều gì đó. Đột nhiên, đúng lúc đó, Tống Dật Tuấn lại gửi cho Tô Duyệt
Duyệt một tin nhắn MSM, cô đưa mắt nhìn xuống màn hình điện thoại, trên
đó hiện lên bức hình hai người chụp với chú Cừu tuyết lười biếng hôm ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.