ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 360

chung xe với Doanh Thiệu Kiệt nên đành phải viện ra một lý do như vậy để
trả lời.

“Vẫn còn thời gian mà. Nói vậy thôi, cũng chẳng bao lâu là đến Tết

rồi. Này, mau lại đây, ở đây có thứ cậu thích nhất đấy!” Mèo con len lỏi qua
những dãy giá bày đồ lưu niệm ngó nghiêng, xem xét một hồi, rồi chỉ vào
một món đồ trên giá nói với Tô Duyệt Duyệt. Tô Duyệt Duyệt tò mò không
hiểu cô bạn nói “thứ mình thích nhất” là thứ gì, bèn nhanh chân đi đến bên
Mèo con thì nhận ra đó là một chiếc kẹp cài áo hình Cừu lười biếng bằng
đất sét.

“Nhìn xem, đây chẳng phải là thứ cậu thích nhất hay sao?”

Trong lúc hai cô gái còn đang mải mê ngắm nghía thì bà chủ cửa hàng

có vẻ hơi bối rối, bà ta nói: “Thành thật xin lỗi quý khách, món đồ này đã
có người đặt rồi, tiền cũng đã trả rồi, hẹn một lát nữa sẽ qua lấy.”

“Không phải chứ!? Ngay đến một món đồ lưu niệm mà cũng có người

đặt trước nữa sao?” Mèo con kêu lên đầy bất mãn. Bà chủ cửa hàng lưu
niệm không muốn làm khách phật ý nên cũng cười xòa nói: “Vâng, đúng
thế đấy! Điều đó cho thấy hai cô cũng thật tinh mắt!”

“Thì cũng có ích gì chứ? Bà cũng đâu có bán cho chúng tôi!”

“Vâng, món đồ này rất quý! Nếu có hàng, chúng tôi cũng muốn bán

lắm.” Tô Duyệt Duyệt cảm thấy rất thích thú món đồ thủ công được chế tác
tinh xảo và có hồn này. Tuy nhiên, bỏ ra số tiền một trăm tám mươi tệ để
mua một món đồ lưu niệm bằng đất sét thì e rằng hơi quá lãng phí.

“Được, vậy chúng tôi đi đây.”

Mèo con nói xong định bỏ đi nhưng có lẽ bà chủ cửa hàng đã tia thấy

người phụ nữ này xách theo túi hàng hiệu hẳn là người lắm tiền nên bà ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.