ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 362

“Như An Tâm, tôi đã chẳng nói với cô rồi còn gì, tất cả mọi chuyện

đều không nên vội vàng, Lâm Tử Văn không dễ bị lừa như vậy đâu!” Trong
khi trả lời điện thoại, Tống Dật Tuấn đã nhắc đến ba từ “Lâm Tử Văn”. Tô
Duyệt Duyệt và Mèo con đều nghe thấy rất rõ, đưa mắt nhìn nhau đầy hoài
nghi. Giữa Tống Dật Tuấn và Lâm Tử Văn ngoài quan hệ quen biết thông
thường, cả hai còn có mối quan hệ rất khó đoán định với Như An Tâm?

“Rồi, thôi nhé, gặp nhau bàn tiếp, chỉ một lát nữa là tôi đến nơi thôi.”

Tống Dật Tuấn cúp mày. Bà chủ cửa hàng bán đồ lưu niệm nói vài câu

tỏ rõ sự nhiệt tình, mến khách rồi đưa hàng cho Tống Dật Tuấn. Khi Tô
Duyệt Duyệt và Mèo con đi ra đến cửa thì bóng của Tống Dật Tuấn đã
khuất ở phía đằng xa. Gió thổi cuốn đến chân hai người một tờ báo giải trí,
trên đó có in một vài chữ quảng cáo cho một gian hàng bói toán nào đó. Tô
Duyệt Duyệt quay đầu hỏi Mèo con: “Là Tống Dật Tuấn, anh ấy quen Tử
Văn à?”

“Mình…” Vừa nãy anh ta có nhắc đến Như An Tâm. Cái tên này

giống như một mũi kim đâm vào trái tim vốn luôn được ngụy trang bằng vẻ
bề ngoài kiên cường, cứng rắn của người phụ nữ bất hạnh Mèo con. Tô
Duyệt Duyệt thấy nước mắt đã loang ra trên khuôn mặt Mèo con, nghĩ ngay
đến cái tên Như An Tâm mà Tống Dật Tuấn vừa nhắc đến, lẽ nào Mèo con
sớm đã biết đến sự tồn tại của người có cái tên Như An Tâm kia?

“Cậu sao thế?”

“Duyệt Duyệt, mình cảm thấy không được khỏe, mình phải về trước

đây!” Tuy Mèo con không thừa nhận, nhưng khuôn mặt đẫm nước mắt và
giọng nói nghẹn ngào của cô khiến Tô Duyệt Duyệt không thể không hỏi
tiếp: “Mèo con, tại sao cậu phải lảng tránh chứ? Có phải Lâm Tử Văn có bồ
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.