Cô không biết là mình sẽ bị lạc ở chốn không người không thoát ra được,
hay là ngủ mê trong mương người chết không dậy nổi, hay là, may mắn
sống sót.
Bất luận là kết cục thế nào, Lộ Miểu nghĩ mình sẽ có thể thản nhiên đón
nhận.
Cô không dám tùy tiện kết thúc sinh mạng, cũng không biết phải thoát ra
khỏi khốn khổ này thế nào, số phận đã đẩy cô đi đến đây, cô chỉ có thể mặc
mình cho vận mệnh.
Hôm rời khỏi bệnh viện đó, một mình cô ngồi bên đập nước một ngày
một đêm.
Cô không biết mình nên đi đâu, còn có thể làm gì, mỗi phút mỗi giây
tỉnh táo đối với cô đều là đau khổ, ngày ngày khó chịu dạ dày nôn nao phát
đau, đêm đêm lại không tài nào ngủ được.
Cô biết chỉ cần mình nhảy xuống là bao nhiêu đớn đau đều sẽ chấm dứt,
nhưng cuối cùng cô không cất nổi bước chân.
Cô lên xe bus giữa đường đi, không muốn biết đi đâu, đến chỗ nào thì
chính là chỗ đó.
Điều duy nhất Lộ Miểu không nghĩ đến là, cô lại gặp mẹ của Cao Viễn ở
trên xe, cầm tấm hình của Cao Viễn, lúc khóc lúc cười, lúc thì nói con trái
đã về rồi, lúc lại nói đã mua cho con trai rất nhiều đặc sản ở quê, muốn đích
thân đưa cho nó.
Cô rất khó chịu, bọn họ dùng tính mạng để bảo vệ trật tự, nhưng trong
lúc mơ hồ cô lại phá hủy hết tất cả thứ này.
Dọc đường đi, cô cứ như đang chuộc tội vậy, tận lực giúp đỡ mỗi một
người đi đường mà cô có thể giúp được.