ÂM THANH CỦA EM LÀ THẾ GIỚI CỦA ANH - Trang 129

theo đó giọng nói trầm thấp của Kiều Trạch cũng vang lên: "Tính cảnh giác
không phải kém ở mức bình thường đâu."

Lộ Miểu nhẹ nhàng thở hắt ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.

Trong con hẻm không có đèn, chỉ dựa vào ngọn đèn cũ ở ngoài đường

chiếu rọi vào, trong đêm tối, thân hình cao lớn của Kiều Trạch lại có cảm
giác áp bách gấp mười lần, hơn nữa tối nay anh chỉ mặc áo sơ mi trắng với
quần tây đen, tay áo xắn lên nửa, áo sơ mi trắng ôm lấy nửa thân người
tráng kiện rắn rỏi của anh, trong bóng tối tồn tại cảm giác mạnh mẽ rõ hơn.

Anh đứng cách cô nửa cánh tay, hai tay theo thói quen đan chéo trước

ngực, từ trên nhìn xuống cô, tư thế nom như giáo huấn học sinh tiểu học.

"Sao anh lại ở đây?" Lộ Miểu xoa khuỷu tay bị anh vặn, nhỏ giọng nói.

Kiều Trạch: "Tìm chó."

"..." Lộ Miểu khẽ đá vào chân Lộ Bảo, "Bố mày đến tìm mày đó."

Rồi rất tự giác rút tiền từ trong túi ra, rất tự giác đưa cho anh: "Đây, nó

kiếm được, sung công."

Kiều Trạch nhìn cô, hoàn cảnh này dáng vẻ này, trông anh rất giống với

thủ lĩnh lưu manh dọa nạt vơ vét tiền của.

Anh bước lui ra sau: "Nói đi, tình hình thế nào?"

Lộ Miểu cất tiền đi: "Châu Tuấn chính là A Xán, tôi không tìm nhầm

người đó chứ?"

Chân mày Kiều Trạch nhướn lên: "Bằng chứng."

"Tạm thời không có." Lộ Miểu phủi tay, "Cho tôi thêm thời gian hai

ngày, tôi sẽ câu cho anh con cá lớn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.