thần tốc, hôn cô đầy gàn bướng lại mất khống chế, cánh tay dường như khẽ
ép cô vào lòng.
Cô bị ép ngửa đầu tiếp nhận, khẽ lùi bước, liền bị anh cuồng bạo ôm vào
lòng, cọ sát trên môi tăng lên, không chấp nhận để cô trốn tránh, mà Lộ
Miểu cũng không thể tránh được, cho đến cuối cùng khi anh đã hôn đủ rồi,
mới buông cô ra.
Môi cô sưng lên, hơi thở đứt quãng.
Hơi thở của anh cũng không ổn định, tay ôm chặt lấy cô, nhẹ chạm trán
vào trán cô.
Miểu ngốc, tôi thích em. Anh nói, giọng hơi khàn, khác hẳn với vẻ trầm
ổn trước đó.
Cô ngẩn người nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô, đợi một câu trả lời từ cô.
Cô hoảng hốt thất thần một lúc lâu, khi mắt dần trấn tĩnh lại thì cô mới
chầm chậm đứng thẳng người lên, động tác ấy khiến trong lòng Kiều Trạch
nặng trĩu, bất giác siết chặt tay, không để cô thoát.
Cô cũng không cố chấp vùng vẫy, chỉ nhìn anh đầy mông lung, lúng túng
nói: Nhưng... tôi không thích anh mà.
Bàn tay đặt trên lưng cô bất ngờ siết chặt, giọng của Kiều Trạch trầm đi
mấy phần: Đây là lời thật lòng của em?
Lộ Miểu hơi chần chừ, nhưng rồi vẫn gật đầu: Tôi không thích bất cứ ai
cả.
Tôi cũng ghét người khác nói thích mình. Cô cúi đầu, cúi thật thấp, tay
khẽ đặt trên cánh tay anh, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra.