ÂM THANH CỦA IM LẶNG - Trang 47

ÂM THANH CỦA IM LẶNG

Minh Nhật

www.dtv-ebook.com

Chương 2.4

Tôi có một ngày vật vờ, uống thật nhiều nước lọc cho loãng số cồn dư

còn lại trong người và đọc một cuốn sách cũ của Amélie Nothomb. Đó là
một cuốn sách có nội dung tương đối đơn giản được phức tạp hóa lối viết.
Toàn bộ cuốn sách chỉ nói về một cô gái Bỉ cố hòa nhập với cuộc sống văn
phòng tại Nhật Bản. Chủ đề mờ nhạt được cứu lại đôi chút bởi văn phong
hài hước quen thuộc, dễ đọc và dễ tìm thấy một phần hình ảnh của bản thân
trong đó. Khi gập cuốn sách lại, tôi đặt cơm, lấy một ít thịt hầm và kim chi
trong tủ lạnh, bật máy tính, mở một lon bia, vừa ăn phần cơm trộn vừa tìm
kiếm địa chỉ nhà mà Trang đã nhắn tin. Đó là một quán bar nhỏ trong trung
tâm thành phố. Không phải đêm nay cô ta sẽ say và chúng tôi đảo vai ngày
hôm qua cho nhau chứ? - tôi thầm nghĩ. Tôi xả phần còn lại lon bia vào bồn
rửa và tráng bát đĩa qua nước một lần. Đồng hồ chỉ 8h30 phút. Tôi quyết
định đến thẳng quán bar nên cô gái đã hẹn. Không khí bên ngoài vẫn lạnh
và khô, tôi mặc sơ mi trắng cài cúc, bên ngoài là một chiếc áo nỉ bó màu
xanh đậm, khoác áo da đen, quần jeans trơn và xỏ một đôi giày lười da lộn
của Pull&Bear. Đó là cách tôi thường mặc khi gặp một người lạ. Tôi cảm
thấy đó là kiểu trang phục an toàn, dù người sẽ gặp mặt thuộc tầng lớp nào
và có sở thích trái ngược nhau đến đâu, tôi vẫn sẽ cảm thấy hoàn toàn thoải
mái.

Tôi ngồi trên taxi, nhìn ngắm những ánh sáng dìu dịu lướt nhanh qua

mình, thấy phần lớn thành phố cô đơn ngay trên sự ồn ã và tấp nập của nó.
Vài người lững thững đi bộ, khoác trên mình những chiếc áo nỉ dày, kéo
cao cổ, không phải để tránh cái lạnh bất ngờ chợt ập đến, mà chỉ để không
bị người quen bắt gặp và phải gượng gạo cất lên những câu chào hỏi vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.