ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 108

"Thôi im mồm đi" đứa thứ hai nói. "Nhìn này, nó lại nổi lên". Chúng dựa
vào thành cầu, bất động, y hệt nhau, những chiếc cần câu mảnh mai đâm
xiên trong nắng, cũng y hệt nhau. Con cá từ từ nổi lên, một cái bóng rõ dần
trong lòng nước gợn nhẹ, rồi xoáy nước nhỏ đó lại từ từ tan theo dòng.
"Chà" đứa thứ nhất thì thào.
"Mình đừng cố bắt nó nữa" nói nói. "Mình chờ xem dân Boston đến thử
vận may ra sao".
"Vùng này chỉ có mỗi con cá đó thôi à?"
"Vâng. Nó đuổi hết các con khác đi. Chỗ câu tốt nhất quanh đây là ở Vũng
Xoáy".
"Không phải ở đấy" đứa thứ hai nói. "Đàng xưởng máy Bigelow tốt gấp
đôi". Chúng cãi nhau một hồi về chuyện chỗ nào câu tốt nhất rồi im bặt để
ngắm con cá hồi lại nổi lên, và cái xoáy nước vỡ ra nuốt theo một mảnh
bầu trời. Tôi hỏi đường đến thị trấn gần nhất bao xa. Chúng bảo tôi.
"Nhưng đường xe đò gần nhất là lối này" đứa thứ hai nói, chỉ ngược lại con
đường. "Anh đi đâu thế?"
"Chẳng đi đâu cả. Đi dạo thôi".
"Anh là sinh viên à?"
"Phải. Trong thị trấn có nhà máy không?"
"Nhà máy à?" chúng nhìn tôi.
"Không" đứa thứ hai nói. "Ở đó thì không". Chúng nhìn quần áo tôi. "Anh
đi xin việc?"
"Xưởng máy bigelow đấy thôi?" đứa thứ ba nói. "Cũng là nhà máy mà."
"Nhà máy cái quái gì nó. Anh ấy muốn nói một nhà máy ra nhà máy kia".
"Cái nào có còi ấy" tôi nói. "Tôi chưa nghe còi bao giờ".
"À," đứa thứ hai nói. "Có đồng hồ ở tháp nhà thờ. Anh xem giờ ở đó cũng
được. Anh có dây đeo mà không có đồng hồ à?"
"Tôi làm hỏng nó hồi sáng" Tôi đưa chúng xem chiếc đồng hồ. Chúng trịnh
trọng ngắm nghía.
"Nó vẫn chạy đấy chứ" đứa thứ hai nói. "Một chiếc đồng hồ như thế giá
bao nhiêu?"
"Người ta tặng tôi" tôi nói. "Bố tôi cho tôi khi tôi đậu tú tài".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.