ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 107

"Có lẽ họ không đưa tiền đâu" đứa thứ nhất nói. "Tao cuộc là họ sẽ chỉ cho
mày lấy cần câu".
"Thế thì tao sẽ bán".
"Mày không bán được hai mươi lăm đô la đâu".
"Thì được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cần câu này hay cần câu hai mươi lăm
đô la tao cũng câu được chừng ấy cá". Rồi chúng bàn nhau sẽ làm gì với
hai mươi lăm đô la. Chúng tranh nhau nói cùng một lúc, giọng chúng khăng
khăng lý sự và nóng nảy, biến cái không thật thành cái có thể, cái có thể
thành một khả năng hiện thực, rồi thành một hiện thực không thể chối cãi,
như người ta thường làm khi các ước vọng được nói thành lời.
"Tao sẽ mua một con ngựa và một cỗ xe" đứa thứ hai nói.
"Phải,rồi, mày sẽ mua" hai đứa kia nói.
"Tao sẽ mua. Tao biết cỗ có thể mua với hai mươi lăm đô la. Tao biết người
bán".
"Ai bán?"
"Ai bán chả được. Tao có thể mua với giá hai mươi lăm đô la".
"Ôi dào" hai đứa kia nói. "Nó thì biết gì. Nó chỉ bốc phét".
"Chúng mày nghĩ thế hả?" thằng bé nói. Chúng tiếp tục giễu cợt nó, nhưng
nó không nói gì nữa . Nó tựa vào thành lan can nhìn con cá hồi mà nó đã
bán lấy tiền tiêu, và bỗng nhiên cái chua chát cãi cọ trong giọng chúng biến
mất, như thể chúng cũng cho rằng thằng bé đã bắt được con cá và đã mua
xe và ngựa, chúng có phần nào giống người lớn ở chỗ bị thuyết phục bởi
thái độ im lặng kẻ cả. Tôi cho rằng những kẻ xử sự với mình hoặc với
người bằng lời nói quá nhiều ít ra cũng nhất trí ở chỗ gán sự khôn ngoan
cho một cái lưỡi ít lời, và tôi cảm thấy trong giây lát hai đứa đang vội vã
tìm cách đối phó với nó, cướp xe và ngựa của nó.
"Cái cần câu ấy mày không thể bán nổi hai mươi lăm đô la" đứa thứ nhất
nói. "Tao dám cá với mày cái gì cũng được".
"Nó đã bắt được con cá ấy đâu" đứa thứ ba bỗng nói, rồi cả hai cùng kêu
lên.
"Ờ, tao đã bảo mà. Tên người bán là gì? tao thách mày nói được. Làm gì có
ai như thế?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.